Giang Tú Oánh cầm mấy bao dược liệu đi vào phòng bếp, nhanh tay giặt sạch rồi chuẩn bị sắc thuốc bằng ấm sành, xác nhận với người bên cạnh: “Lửa dưới lò đang cháy là kim lật hỏa đúng không?”

Hạ nhân vội vàng đáp: “Dạ đúng, đều là làm theo sự phân phó của Thế tử phi.”

Người trả lời là Lưu bà thường ngày là người to tiếng, đanh đá nhưng khi nói chuyện với Thế tử phi thì không dám lớn tiếng. Không phải vì sợ hãi, mà là vì không nỡ doạ đến vị mỹ nhân này.

Lưu bà từng có may mắn được gặp vị Liễu Quý Phi nổi danh trong cung một lần. Khi đó bà cảm thấy kinh diễm như thiên tiên giáng trần, tưởng rằng thiên hạ không ai có thể đẹp hơn. Thế nhưng hôm nay nhìn thấy Thế tử phi, bà mới hiểu nhận định khi ấy vẫn là quá sớm.

Bọn hạ nhân trong bếp làm việc rất tốt, Giang Tú Oánh thưởng cho họ một ít bạc, đích thân đưa tận tay.

Lưu bà thường ngày quẩn quanh trong phòng bếp, người lúc nào cũng ám mùi khói lửa, lại vừa mới mổ lợn, trên người toàn mùi tanh máu, sợ làm dơ đến Thế tử phi nên không dám đưa tay ra nhận.

Giang Tú Oánh đưa bạc đến trước mặt bà, mỉm cười: “Lưu bà, sắp đến Tết rồi, lấy chút tiền này đi mua vài xấp vải, may bộ đồ mới để mặc năm mới.”

Lưu bà ngẩn người một chút, không ngờ một người cao quý như Thế tử phi lại gọi tên mình. Bà vội lau tay vào vạt áo vải thô, rồi mới dám đưa tay nhận lấy: “Tạ Thế tử phi ban thưởng.”

Giang Tú Oánh lại thưởng cho những người khác.

Bọn hạ nhân được tiền thưởng, ai nấy đều vui mừng, làm việc càng chăm chỉ, việc nặng nhọc thường ngày giờ cũng thấy nhẹ hẳn đi.

Trong lòng Lưu bà chỉ biết thầm than, Thế tử phi tốt như vậy, tiếc là Thế tử lại không biết trân trọng.

Mấy ngày nay trong phủ toàn chuyện ầm ĩ. Ngay đêm đại hôn của Thế tử và Thế tử phi, đêm động phòng hoa chúc, Thế tử lại không hề ở trong phòng, bỏ mặc Thế tử phi đi tới ngoài hoàng cung dầm mưa suốt đêm.

Một nữ tử, đêm tân hôn lại không có trượng phu bên cạnh, đó là nỗi nhục nhã không gì sánh được.

Giang Tú Oánh ném thêm vài miếng vỏ mễ vào lò lửa. Nha hoàn Duyệt Cẩn vội vàng đưa lên một ấm đồng, chứa nước hồ từ ngàn dặm, sáng sớm đã cho người cưỡi ngựa đi lấy từ vùng ngoại ô, vì loại nước này sắc thuốc sẽ cho hiệu quả tốt nhất.

Duyệt Cẩn nhìn tiểu thư nhà mình bị lạnh đến mức tay đỏ ửng, đau lòng nói: “Tiểu thư, tay người sắp nứt da ra rồi.”

Tiểu thư nhà nàng là đích nữ phủ An Viễn Hầu, từ nhỏ đã được hầu gia và hầu phu nhân nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, được nuôi dưỡng như châu ngọc, nào đã từng chịu qua khổ cực như thế này.

Giang Tú Oánh chà xát tay, cảm thấy ấm hơn một chút: “Không có việc gì.”

Bỗng nghe một tiếng “Ầm!” – chiếc ấm nước rơi xuống đất, nước bên trong tràn ra, làm ướt một mảng lớn nền nhà.

Chiếc ấm đó là từ tay Duyệt Cẩn rơi xuống, mới có người vừa va vào lưng nàng, nàng quay đầu lại nhìn thấy Hương Nhạn. Tức giận đến nghiến răng, lửa giận bốc thẳng lên đầu.

Hương Nhạn mặc một chiếc áo bông màu phấn nước, phần váy có thêu hoa thủy tiên, đánh phấn, tô một lớp son mỏng, trong cả vương phủ, chỉ có nàng là hạ nhân rêu rao như vậy.

Nàng là nha đầu hầu hạ bên cạnh Thế tử, thường ngày tự cho mình là trên người khác một bậc.

Hương Nhạn cúi đầu hành lễ với Giang Tú Oánh:
“Không ngờ sẽ gặp Thế tử phi ở phòng bếp. Va vào người Thế tử phi, nô tỳ đáng chết.”

Duyệt Cẩn trừng mắt lườm, Hương Nhạn thường ngày kiêu căng là thế, giờ trước mặt Thế tử phi cũng chỉ là một nô tì mà thôi.

Hương Nhạn lại nói: “Thế tử nhiễm phong hàn, thái y nói sau giờ ngọ nên uống chút canh lê tuyết thì tốt nhất. Lưu bà, trong bếp có...”

Lưu bà đã tức giận ngắt lời: “Không có!”

Nói rồi bưng một chậu nước rửa nồi đi ngang qua, vừa qua chỗ Hương Nhạn, nghiêng chậu nước, nước bẩn lập tức tạt hết lên người Hương Nhạn.

Trời đang lạnh, quần áo Hương Nhạn ướt gần nửa người, vải như băng dính sát vào da thịt, rét đến mức răng nàng đánh lập cập. Nước rửa nồi lại có mùi cơm thừa, tanh hôi xộc thẳng vào mũi.

Hương Nhạn muốn nổi đóa, nhưng e ngại có Thế tử phi ở đó không dám mắng chửi người, sợ bị túm lấy cái cớ, chỉ có thể nghiến răng trừng mắt nhìn Lưu bà. Trong lòng thì hung hăng nghĩ: chờ xem, chờ nàng leo được lên giường Thế tử gia, ngoài Duyệt Cẩn nàng tạm thời không động đến, những người khác từng người, toàn bộ bán đi sạch!”

Thế tử phi này đúng là thủ đoạn ghê gớm, mới chỉ vào bếp một lát mà đã khiến đám người trong phủ đều nghiêng về phía nàng.

Không biết nàng đã thổi gió gì bên gối Thế tử, mà mấy ngày nay Thế tử không hề để nàng hầu hạ, khiến nàng không thể tiếp cận, chẳng có chỗ để thi triển thủ đoạn.

Sau khi Hương Nhạn đi, Giang Tú Oánh bảo người thay nước dự trữ từ hồ ngàn dặm, đổ vào bình gốm, cho thuốc vào, dùng lửa lớn nấu sôi, sau đó đổi sang lửa nhỏ để sắc từ từ. Nàng tự mình trông coi bên cạnh, thỉnh thoảng châm thêm chút lửa.

Thuốc sắc xong, Giang Tú Oánh trở về phòng thay bộ y phục rồi đi về phía thư phòng.

Duyệt Cẩn đi sát bên cạnh nàng, trong lòng nghĩ đến Hương Nhạn lại tức giận. Nếu thật sự để con tiện nhân vô liêm sỉ, không biết tôn ti kia leo lên được vị trí, thì tiểu thư nhất định sẽ phải chịu nhiều uỷ khuất.

“Tiểu thư, nếu không nghĩ ra biện pháp nào, thì đem Hương Nhạn đuổi ra khỏi vương phủ."

Giang Tú Oánh vừa đi vừa nói: “Nha hoàn này không giống nha hoàn bình thường, phải được chính Thế tử gật đầu mới được.”

Từ nhà bếp đi ra phía trước, bà Lưu nói với nàng vài câu, nói Hương Nhạn trước đây là nha hoàn bên cạnh Liễu cô nương Liễu phủ, mà chủ tử của nàng được hoàng đế để mắt đến, vừa tiến cung đã được phong làm Quý phi, hiện tại chính là Liễu Quý phi.

Sau khi Liễu Quý phi vào cung, không mang theo Hương Nhạn, mà đem nàng bán đi, lúc ấy người mua chính là Lê vương phủ.

Có đuổi nha hoàn này đi hay không, còn phải xem thái độ của Thế tử.

Giang Tú Oánh nhận lấy khay từ tay Duyệt Cẩn, gõ cửa bước vào thư phòng, thấy Chung Duẫn đang ngồi trước bàn, tay cầm quyển sách, cúi đầu viết lời phê.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo gấm xanh lam, tóc búi bằng trâm ngọc trắng như tuyết.

Hắn có dung mạo rất tuấn tú, nhưng không phải kiểu tuấn tú mềm mại, mà mang nét sắc sảo, gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo, giống như mỹ ngọc Côn Luân, khí chất cao quý, rực rỡ chói mắt.

Giang Tú Oánh không kìm được nhìn hắn thêm vài lần, ánh mắt dừng lại ở nốt ruồi son nhạt dưới mắt trái hắn, tim đập nhanh hơn, như có con nai nhỏ đang nhảy nhót trong lòng.

Nàng bưng bát thuốc bước lên, dịu dàng nói: “Thế tử, đến giờ uống thuốc rồi.”

Chung Duẫn vẫn chăm chú đọc sách, không ngẩng đầu, chỉ đưa tay nhận lấy bát thuốc, uống một hơi cạn sạch, đắng đến mức cau mày.

Đêm tân hôn hắn ra ngoài gặp mưa, bị nhiễm phong hàn, vốn thân thể khỏe mạnh, vậy mà vẫn phát sốt, đến giờ vẫn chưa khỏi, đầu óc mơ hồ, cổ họng khô rát, ăn uống không vô.

Thấy người bên cạnh hầu hạ xong vẫn chưa rời đi, hắn có phần mất kiên nhẫn, buông sách xuống, ngước mắt nhìn nàng một cái: “Còn có việc?”

Giang Tú Oánh đưa viên đường Tuyết Lê đến bên môi Chung Duẫn, mày mắt cong cong: “Trong miệng Thế tử đang đắng, ăn viên đường này sẽ không thấy đắng nữa.”

Lúc còn ở nhà mẹ đẻ, mỗi lần nàng bị bệnh uống thuốc, mẫu thân đều đút cho nàng một viên đường Tuyết Lê.

Ăn đường, thuốc đắng cũng chẳng còn đắng nữa.

Chung Duẫn mím môi, không muốn ăn, lại cầm lấy quyển sách đọc tiếp: “Toàn mấy trò ấu trĩ dỗ tiểu hài tử.”

Chữ trong sách còn chưa nhìn được mấy hàng, một làn hương dịu dàng đã ập đến. Nàng vậy mà ngồi hẳn lên đùi hắn, vòng tay qua cổ hắn, môi kề sát môi, viên đường ấy theo đầu lưỡi mềm mại thơm ngọt trượt vào trong miệng hắn.

Đường bọc mật, vừa dẻo vừa dính.

Giang Tú Oánh đút đường cho Chung Duẫn xong liền rời khỏi đùi hắn, nàng liếm chút đường còn dính trên môi, vị ngọt khiến nàng lim dim đôi mắt: “A Tú cảm thấy ngọt, phu quân nghĩ sao, có ngọt không?”

Bị nàng trêu chọc như thế, trong bụng hắn thoáng dâng lên một cơn khô nóng.

Nàng trêu chọc, trông có vẻ như chẳng có chuyện gì nhìn hắn với ánh mắt còn có vài phần vô tội.

Hắn có chút bực bội, ném quyển sách lên bàn, trầm giọng trách: “Không biết rụt rè.”

Nàng nhìn hắn đầy trông mong, trong mắt chan chứa tình cảm sâu lắng: “A Tú đã hai canh giờ không gặp phu quân, trong lòng nhớ.”

Hôm nay nàng mặc áo bông trắng, váy thủy lam, viền áo và váy đều được thêu hoa mai bằng chỉ bạc, tóc cài trâm tua rua màu vàng cam, hai bên tai đều đeo hoa tai hình hoa mai.

Nàng vừa động, hai đóa hoa mai ấy cũng khẽ lay theo, mềm mại rung động lòng người.

Hắn đứng dậy, bế nàng đặt lên bàn, vùi đầu cắn nhẹ lên cổ nàng. Nàng kêu khẽ một tiếng, vì đau, giơ chân đá hắn một cái, lại không kìm được mà ôm lấy cổ hắn, si ngốc hôn lên nốt ruồi lệ ở khóe mắt hắn.

Ống tay áo của hắn quét qua bình hoa màu xanh thẫm trên bàn, mấy cánh hoa mai màu hồng nhạt rơi xuống đất, cành hoa khẽ rung nhẹ, dưới ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, viền ngoài như được mạ vàng óng ánh.

Duyệt Cẩn đứng canh ở bên ngoài, có một nha hoàn bước tới, trên tay cầm một phong thư, truyền lời: Hầu phu nhân thân thể không khỏe, muốn tiểu thư mấy ngày nay rảnh thì về thăm nhà.

Duyệt Cẩn nhận thư, nét mặt ưu sầu.

Nàng theo hầu bên người tiểu thư từ nhỏ, chuyện gì của tiểu thư nàng cũng biết.

Hầu phu nhân kỳ thực không hề bệnh, chỉ lấy cớ ốm đau để gọi tiểu thư về, muốn mời đại phu chẩn trị cho tiểu thư.

Tuy rằng y thuật của thái y trong vương phủ cao minh hơn, nhưng bệnh của tiểu thư lại không thể để người ngoài biết, đặc biệt không thể để Thế tử biết được.

Hầu gia vốn định gả tiểu thư cho Nhị hoàng tử, đợi tương lai Nhị hoàng tử đăng cơ, tiểu thư sẽ là Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, Giang gia cũng vì thế mà bình an phú quý.

Nhị hoàng tử vừa gặp đã yêu tiểu thư, tương tư thành bệnh, lập tức dâng tấu xin Hoàng đế tứ hôn.

Kết quả, thánh chỉ còn chưa hạ xuống, tiểu thư đã bị sơn phỉ bắt đi trên đường lên núi thắp hương, suýt nữa mất đi trong sạch.

May mắn Thế tử đi ngang qua, một kiếm đâm xuyên thủ lĩnh sơn phỉ, cứu tiểu thư ra khỏi hang ổ, thành nên một giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân.

Duyệt Cẩn trong lòng biết, dù là Thế tử hay Nhị hoàng tử, đều không phải người mà tiểu thư yêu.

Hôm ấy trên đường lên núi thắp hương, có một người toàn thân đẫm máu, hơi thở yếu ớt chặn kiệu tiểu thư, đưa ra một chiếc khấu bình an, nói rằng chủ nhân của nó đã chết nơi chiến trường biên cương phía Bắc, vào đêm chiến thắng.

Tiểu thư, trong lúc cực kỳ bi thương bị sơn phỉ bắt đi, đầu va vào đá, khi tỉnh dậy thì thấy Thế tử người tay cầm kiếm, dưới mắt trái cũng có một nốt ruồi son, liền chuyển tình cảm dành cho người nọ sang cho Thế tử, cho rằng mình thật lòng yêu hắn.

Người Giang gia lúc đầu không biết nàng nhận lầm người, tưởng rằng tiểu thư đã nặng tình với Thế tử. Đến khi phát hiện sự việc, Giang gia đã nhận lời cầu hôn của Lê vương phủ, sính lễ cũng nhận rồi, hôn sự đã định, không thể thu hồi.

Còn bệnh tình của tiểu thư bao giờ mới khỏi, đại phu nói phải xem tâm trạng của nàng, xem nàng nguyện ý nhớ lại không. Có thể cả đời không khỏi, cũng có thể ba bốn năm, hai ba tháng, cũng có thể ngay sau đó liền nhớ lại.

Duyệt Cẩn đột nhiên nghe thấy trong thư phòng truyền ra một tiếng kinh hô, hoảng hốt quay phắt đầu nhìn về phía cánh cửa lớn thư phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play