"Không có gì, tiên nhân thích, Ngao Khôi vừa hay có rất nhiều..." Long Quân đứng trước mặt Vạn Linh tiên nhân luôn có vẻ hơi câu nệ, khác hẳn với dáng vẻ sát phạt quyết đoán khi còn ở Nam Hải — như thể là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Một bên, La Phù tiên nhân phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, ánh mắt đảo qua một người đứng một người ngồi, lắc đầu cười, rồi không chút khách khí đưa tay bốc lấy vài trái tiên quả trên bàn nhét vào miệng, trông như đang xem kịch vui.

Ánh mắt Ngao Khôi vẫn dừng lại ở bàn tay của Vạn Linh tiên nhân, mím môi, chậm rãi mở lời:

“Vạn Linh tiên nhân, lần này Ngao Khôi đến đây là phụng Thiên Đế...”

“Ta biết.”

Long Quân khựng lại một chút, đưa mắt nhìn sang La Phù tiên nhân. Người kia mỉm cười nói:

“Xin lỗi nhé, ta nghe tin xong liền chạy đến nói trước với Vạn Linh rồi.”

Long Quân hiểu ra, im lặng một lát rồi mới hỏi:

“Vậy tiên nhân...”

“Không đi.”

La Phù tiên nhân cười cười, giải thích:

“Vạn Linh vốn đã quen ở trong phòng suốt ngày chẳng ra ngoài, không hiểu sao lại có cái tính đó. Nhưng cũng không sao, khuyên thêm vài lần là được.”

Ngao Khôi nhìn Vạn Linh tiên nhân vẫn lạnh nhạt không lên tiếng, lại thấy La Phù tiên nhân như đã quen thuộc với điều đó, trong lòng dần dâng lên một chút lạnh lẽo. Nhưng hắn vẫn cố giữ nụ cười, nói tiếp:

“Tiên nhân cùng linh thạch kia hữu duyên, hẳn là...”

“Không phải ta thì không được sao?”

Vạn Linh tiên nhân có khuôn mặt như tranh vẽ, tuy là nam tử nhưng mỗi động tác cử chỉ đều mang theo vẻ đẹp khiến người khác không dám khinh nhờn. Khi hàng mi chậm rãi nâng lên, đôi mắt đen sâu thẳm như xuyên thấu hồn người nhìn thẳng vào mắt Ngao Khôi, khiến hắn suýt nữa không khống chế được máu huyết trong người sôi trào. Mãi một lúc sau, hắn mới lấy lại sự bình tĩnh nên có của Long Quân, khẽ đáp:

“Đó là ý trời.”

La Phù tiên nhân cũng chen vào khuyên giải:

“Vạn Linh, chẳng qua chỉ là chín trăm năm thôi, chớp mắt là qua. Đến lúc đó, ngươi vẫn có thể quay về làm một tiên nhân không nhiễm trần tình, tiếp tục tĩnh tọa trong Vạn Linh cung đến khi nhật nguyệt vô quang...”

Vạn Linh tiên nhân đầu ngón tay khẽ động, hộp gấm trên bàn lập tức biến mất, thay vào đó là một đĩa sứ tinh xảo, bên trên bày mấy con cua lớn đã được hấp chín và bóc vỏ.

Ngài vừa dùng đũa ngọc gắp một miếng thịt cua nhỏ, vừa thong thả nói:

“Người có tình, ta là thần tiên. Chính các ngươi, lại có vẻ... kỳ quặc.”

La Phù nghe vậy chỉ đành bất đắc dĩ bật cười:

“Là ngươi quá lạnh nhạt thôi...”

“Vậy sao?”

"Có." – Người bạn thân thiết thẳng thắn đáp.

Trong khi đó, tại Thiên Đình, một đám thần tiên đang túm tụm lại, người thì ngồi bệt trên đất, kẻ thì nằm phơi bụng trên đám mây, ngay cả Thiên Đế cũng ngồi uể oải trên bảo tọa, tất cả đều chăm chú nhìn vào Gương Sáng Đàm đang trình chiếu cảnh trong Vạn Linh cung.

Thất Dạ Thần Tiên vừa cắn hạt dưa vừa cười híp mắt:

“Xem ra Tiểu Long Quân khuyên không tồi, Vạn Linh đồng ý rồi.”

Tinh Túc tiên nhân thì vừa vuốt bộ râu bạc dài vừa khoe:

“Đấy, ta đã luyện lại Gương Sáng Đàm lần nữa, giờ rõ hơn nhiều. Thiên Đế nhìn này, còn có thể phóng to thu nhỏ, thời lượng hiển thị cũng kéo dài thêm nửa canh giờ đấy!”

Thiên Đế trừng mắt ném thẳng vỏ hạt dưa vào đầu Tinh Túc tiên nhân:

“Chỉ có thêm nửa canh giờ mà cũng dám khoe à!”

“Ai ném vỏ hạt dưa vào ta?!”

Một vị tiên ngồi gần đó vô tình trúng đạn, lập tức dựng lông giận dữ, đá ngay vào mông người phía trước.

Chẳng mấy chốc, cả Thiên Đình náo nhiệt hẳn lên.

Thật ra, thần tiên bây giờ rất... rảnh rỗi. Bọn họ sống lâu gần như bất tử, trừ khi bị phá hỏng bản mệnh Tiên Khí thì mới có nguy cơ bị thương, còn lại đến cảm mạo cũng không có.

Hiện tại, nhân – yêu hòa thuận, giới quỷ bị trấn áp, ma tộc cũng chẳng còn là mối họa. Ngoài việc đôi lúc đuổi bắt vài tên yêu quái còn sót lại, họ gần như chẳng có chuyện gì làm.

Thế là bọn họ đổ xô đi du ngoạn nhân gian, truyền đạo làm duyên khắp nơi.

Nhưng thật ra, vẫn rất nhàm chán.

Vậy nên mới sinh ra thú vui... rình coi qua Gương Sáng Đàm của Tinh Túc tiên nhân, như là xem ai ngáy to, ai lúc tắm thích thả cánh hoa hồng, hoặc mấy mối tình bí mật giữa các thần tiên với người phàm.

Vì Gương Sáng Đàm mỗi ngày chỉ dùng được một chút thời gian nên mỗi khi đang xem cao trào mà bị ngắt thì y như cắt đứt cốt truyện giữa chừng.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Khi hình ảnh chiếu đến cảnh Vạn Linh tiên nhân ăn hết đĩa cua thịt thơm lừng, rồi sau khi nghe Tiểu Long Quân trình bày những quy tắc cần tuân theo khi hạ phàm, ngài liền đạp tiên hạc rời đi, không mang theo gì cả, chỉ để lại một làn tóc dài khẽ tung cùng tà áo trắng bay trong gió, thì... Gương tắt.

Hiện giờ vẫn chưa có ai nhận ra: kể từ khoảnh khắc Vạn Linh tiên nhân hạ phàm, mệnh cách của khối linh thạch kia liền phân hóa thành hai cực đoan rõ rệt.

Một là đại thiện. Một là đại ma.

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play