Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một câu hỏi đơn giản về vị trà sữa lại có thể khiến tôi bâng khuâng cả ngày. Hạo Nhiên nói sẽ mang trà sữa cho tôi, và dù tôi cố thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là hành động thân thiện giữa các thành viên trong nhóm, tim tôi vẫn không chịu nghe lời. Mỗi lần nghĩ đến ánh mắt cậu ấy hôm qua, khi đứng dưới ánh đèn lớp học, tôi lại thấy mặt mình nóng ran. Tôi tự nhủ: “Tiểu An, mày phải tỉnh táo! Cậu ấy là nam thần, còn mày chỉ là một cô gái bình thường!”Sáng hôm sau, tôi đến trường với tâm trạng lẫn lộn. Hôm nay là ngày hội thể thao của trường, sự kiện mà cả khối 11 mong chờ. Sân trường được trang trí rực rỡ với cờ phướn, bóng bay, và những tấm băng rôn cổ vũ. Tiếng loa phát nhạc sôi động, hòa lẫn với tiếng cười nói của học sinh. Tôi không giỏi thể thao, nên chỉ đăng ký làm hậu cần, phụ trách phát nước và băng bó cho đội bóng rổ. Tiểu Nguyệt, ngược lại, hào hứng như một fan cuồng, liên tục lảm nhảm về việc sẽ chụp ảnh Hạo Nhiên trên sân để “lưu làm kỷ niệm”.“Cậu phải thừa nhận, Tiểu An, Hạo Nhiên chơi bóng rổ là đỉnh của chóp!” Tiểu Nguyệt vừa buộc tóc cao vừa nói, mắt lấp lánh. “Tớ cá hôm nay cậu ấy sẽ ghi cả tá điểm, rồi cả trường sẽ hét tên cậu ấy!”Tôi lườm cô nàng, cố tỏ ra thờ ơ. “Ừ, giỏi thì giỏi, liên quan gì đến tớ?” Nhưng trong lòng, tôi không thể phủ nhận rằng mình cũng tò mò. Tôi đã từng lén nhìn Hạo Nhiên thi đấu, cách cậu ấy di chuyển linh hoạt, ném bóng chuẩn xác, và cả nụ cười hiếm hoi khi đội giành chiến thắng. Chỉ nghĩ thôi, tôi đã thấy tim mình đập nhanh.Khi tôi và Tiểu Nguyệt đến sân bóng rổ, đội của lớp 11A đang tập luyện. Hạo Nhiên mặc áo thi đấu màu xanh, số 7 nổi bật trên lưng. Cậu ấy đang dẫn bóng, mồ hôi lấp lánh trên trán, ánh nắng chiếu lên khiến cậu ấy trông như bước ra từ một bộ phim thanh xuân. Tôi vội quay đi, giả vờ sắp xếp chai nước trên bàn, nhưng Tiểu Nguyệt đã huých vai tôi, thì thào: “Nhìn đi, crush của cậu đẹp trai quá!”“Cậu im đi!” Tôi đỏ mặt, suýt làm đổ cả chai nước. Đúng lúc đó, Hạo Nhiên chạy ngang qua, cầm một chai nước từ tay tôi. Ngón tay cậu ấy vô tình chạm vào tay tôi, và tôi thề, tôi cảm giác như có dòng điện chạy qua người.“Cảm ơn,” Hạo Nhiên nói, giọng trầm ấm. Cậu ấy uống một ngụm, rồi bất ngờ đưa tôi một ly trà sữa trân châu gói trong túi nilon. “Của cậu. Như đã hứa.”Tôi ngẩn người, ôm ly trà sữa còn ấm. “Cậu… mua từ bao giờ thế?” Tôi lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.“Sáng nay, tiện đường,” Hạo Nhiên nhún vai, nhưng khóe môi cậu ấy khẽ cong lên. “Uống đi, còn ấn đấy.” Rồi cậu ấy chạy trở lại sân, để lại tôi đứng đó với trái tim đập loạn xạ.Tiểu Nguyệt hét lên, thu hút ánh nhìn của cả đội bóng. “Trời ơi, Tiểu An, cậu ấy mua trà sữa riêng cho cậu! Đây là hint rõ ràng luôn rồi!” Tôi vội bịt miệng cô nàng, kéo cô ra góc sân, mặt đỏ như cà chua. Nhưng trong lòng, tôi không thể phủ nhận cảm giác ngọt ngào đang lan tỏa. Hạo Nhiên nhớ lời hứa với tôi. Điều đó có ý nghĩa gì không?Trận đấu bắt đầu ngay sau đó. Lớp 11A của chúng tôi đối đầu với lớp 11C, đội được mệnh danh là “bất bại”. Sân bóng rổ chật kín học sinh, tiếng cổ vũ vang dội. Tôi đứng ở khu hậu cần, vừa phát nước vừa lén nhìn Hạo Nhiên. Cậu ấy dẫn dắt đội, di chuyển nhanh như gió, mỗi lần ném bóng là cả sân reo hò. Tôi bất giác cổ vũ theo, hét to: “Hạo Nhiên, cố lên!” Khi nhận ra mình vừa làm gì, tôi vội cúi đầu, xấu hổ muốn chết. Tiểu Nguyệt cười nghiêng ngả, còn A Kiệt, đứng gần đó, huýt sáo trêu: “Tiểu An, cổ vũ nhiệt tình thế, Hạo Nhiên có thưởng không?”Tôi lườm A Kiệt, nhưng tim vẫn đập thình thịch. Lúc đó, tôi thấy Hạo Nhiên liếc về phía tôi, nở một nụ cười hiếm hoi. Chỉ một giây thôi, nhưng tôi cảm giác như cả thế giới chậm lại.Trận đấu diễn ra căng thẳng. Đến hiệp cuối, hai đội hòa điểm. Hạo Nhiên nhận bóng, dẫn qua ba đối thủ, rồi ném một cú ba điểm quyết định ngay khi đồng hồ chỉ còn ba giây. Bóng bay vào rổ, và cả sân bùng nổ. Lớp 11A thắng! Học sinh ùa xuống sân, vây quanh đội bóng. Tôi đứng từ xa, mỉm cười, cảm giác tự hào kỳ lạ dù tôi chẳng góp công gì.Sau trận đấu, tôi và Tiểu Nguyệt phụ trách thu dọn. Hạo Nhiên, vẫn còn thở hổn hển, bước đến lấy thêm nước. “Cậu cổ vũ to thật,” cậu ấy nói, ánh mắt lấp lánh. “Nhờ cậu, tớ mới ghi cú cuối đấy.”Tôi ngượng chín người, lẩm bẩm: “Đừng trêu tớ. Cậu giỏi sẵn rồi.” Nhưng Hạo Nhiên chỉ cười, uống nước, rồi quay đi. Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy, tự hỏi liệu cậu ấy có thực sự để ý đến tôi không, hay chỉ là lời nói đùa.Buổi tối, lớp tổ chức liên hoan mừng chiến thắng ở quán lẩu gần trường. Không khí ồn ào, mọi người cụng ly trà sữa và hát hò. Tôi ngồi cạnh Tiểu Nguyệt, cố gắng hòa mình, nhưng ánh mắt cứ vô thức tìm Hạo Nhiên. Cậu ấy ngồi đối diện, trò chuyện với A Kiệt, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn về phía tôi. Mỗi lần ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi vội cúi đầu, giả vờ gắp đồ ăn.Đúng lúc đó, một cô gái bước vào, thu hút mọi ánh nhìn. Là Hiểu Linh, lớp trưởng lớp 11B, nổi tiếng xinh đẹp và năng động. Cô ấy mặc áo khoác trắng, tóc dài buông xõa, tự tin bước đến bàn của Hạo Nhiên. “Chúc mừng cậu, Hạo Nhiên! Cú ném cuối đỉnh thật!” Hiểu Linh cười rạng rỡ, đặt một hộp bánh quy lên bàn. “Tặng đội bóng, cảm ơn vì trận đấu hay.”Hạo Nhiên gật đầu, lịch sự cảm ơn, nhưng tôi nhận ra Hiểu Linh nhìn cậu ấy lâu hơn bình thường. Cô ấy ngồi xuống cạnh Hạo Nhiên, bắt đầu trò chuyện sôi nổi. Cả bàn cười đùa, nhưng tôi cảm thấy ngực mình nặng trĩu. Hiểu Linh rực rỡ như ánh nắng, còn tôi chỉ là một cô gái bình thường, ngồi nép ở góc bàn. Tôi tự nhủ không được nghĩ lung tung, nhưng cảm giác tự ti cứ len lỏi.Tiểu Nguyệt nhận ra tôi im lặng, huých vai. “Tiểu An, sao thế? Ăn lẩu mà mặt mày như đưa đám!” Tôi lắc đầu, giả vờ cười, nhưng ánh mắt vẫn lén nhìn Hạo Nhiên và Hiểu Linh. Khi Hiểu Linh vô tình chạm tay Hạo Nhiên, tôi đứng bật dậy, nói nhỏ với Tiểu Nguyệt: “Tớ ra ngoài hít thở chút.”Tôi bước ra con phố nhỏ bên quán lẩu, gió đêm mát lạnh. Tôi ngồi xuống ghế đá, ôm ly trà sữa đã tan đá, cố kìm nước mắt. Tôi tự mắng mình ngốc, nhưng không thể phủ nhận rằng tôi thích Hạo Nhiên, và cảnh tượng vừa rồi khiến tôi sợ. Sợ rằng tôi chẳng bao giờ có cơ hội, sợ rằng cậu ấy chỉ xem tôi là bạn học bình thường.“Tiểu An?” Giọng Hạo Nhiên vang lên sau lưng, khiến tôi giật mình. Cậu ấy đứng đó, áo khoác vắt trên vai, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt góc cạnh. “Sao cậu ra đây một mình?”Tôi vội lau mắt, giả vờ bình tĩnh. “Tớ… chỉ muốn hít thở chút. Trong quán ồn quá.”Hạo Nhiên ngồi xuống cạnh tôi, cách một khoảng vừa đủ. “Cậu không sao thật chứ?” Giọng cậu ấy nhẹ nhàng, nhưng đầy quan tâm.Tôi gật đầu, nhưng không dám nhìn cậu ấy. Im lặng một lúc, Hạo Nhiên nói nhỏ: “Hôm nay, cảm ơn cậu đã cổ vũ. Tớ nghe thấy giọng cậu, rõ lắm.”Tôi ngẩng lên, bất ngờ. “Cậu… nghe thấy thật à?”Hạo Nhiên gật đầu, khóe môi cong lên. “Ừ. Lần sau, cổ vũ to hơn nữa nhé.” Cậu ấy đứng dậy, vỗ nhẹ vai tôi. “Vào thôi, lạnh đấy.”Tôi nhìn theo bóng cậu ấy, tim đập thình thịch. Dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi vừa gần thêm một chút. Nhưng Hiểu Linh, ánh mắt tự tin của cô ấy, vẫn là một cái gai trong lòng tôi.Tối đó, tôi viết vào nhật ký: “Hạo Nhiên, cậu làm tớ rối bời. Nhưng hôm nay, khi cậu gọi tên tớ dưới ánh đèn đường, tớ nghĩ mình có thể dũng cảm hơn, chỉ một chút thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play