Tôi là Tiểu An, một nữ sinh lớp 11 tại trường Trung học Thực nghiệm Thượng Hải, nơi mà áp lực thi cử và những giấc mơ tuổi trẻ luôn đan xen. Trường tôi nằm ở trung tâm thành phố, với những tòa nhà kính sáng choang và sân bóng rổ lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười. Nhưng với tôi, thế giới này chỉ gói gọn trong những trang sách, chiếc bàn học đầy giấy nháp, và cuốn sổ nhật ký màu xanh mà tôi luôn mang theo. Đó là nơi tôi viết hết những mộng mơ, những nỗi sợ, và cả những khoảnh khắc khiến tim tôi đập nhanh.Hôm đó là một ngày thứ Tư, trời Thượng Hải se lạnh, gió mang theo hương vị mùa thu. Tôi vừa kết thúc tiết Toán, đầu óc quay cuồng với những phương trình bậc hai. Chuông reo, cả lớp ùa ra ngoài như ong vỡ tổ. Tôi vội vã thu dọn sách vở, định chạy xuống căn tin để mua một ly trà sữa trước khi Tiểu Nguyệt – bạn thân của tôi – chiếm hết hàng. Trong lúc hấp tấp, tôi không để ý rằng cuốn sổ nhật ký đã rơi ra khỏi cặp, nằm lẻ loi trên nền sân trường.Tôi chỉ nhận ra điều đó vào buổi chiều, khi đang ngồi trong lớp học thêm. Tay tôi lục tung cặp, tim đập thình thịch. “Không thể nào!” tôi lẩm bẩm, mồ hôi túa ra. Cuốn sổ ấy không chỉ là nơi tôi viết về ước mơ làm nhà văn, mà còn có những dòng ngớ ngẩn về… Hạo Nhiên, nam thần của khối 11. Tôi chưa từng nói với ai, kể cả Tiểu Nguyệt, rằng tôi hay lén nhìn cậu ấy trên sân bóng rổ, hay đỏ mặt mỗi khi cậu ấy vô tình đi ngang qua lớp tôi. Nếu ai đó nhặt được cuốn sổ, tôi thề sẽ đào hố chui xuống đất!Tiểu Nguyệt, ngồi cạnh tôi, nhận ra vẻ hoảng loạn của tôi. “Tiểu An, cậu làm sao thế? Mặt cậu xanh lè kìa!” Cô nàng vừa nhai kẹo cao su vừa hỏi, đôi mắt to tròn lấp lánh như idol K-pop mà cô nàng mê mẩn.“Cuốn sổ… sổ nhật ký của tớ… tớ làm rơi đâu mất rồi!” Tôi thì thào, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ.Tiểu Nguyệt bật cười, suýt sặc kẹo. “Trời ơi, cái sổ cậu viết mấy bài thơ sến sẩm ấy hả? Thôi, chắc rơi ở lớp, lát đi tìm. Mà có gì đâu, ai rảnh mà đọc!”Tôi lườm cô nàng, nhưng trong lòng biết rõ không đơn giản thế. Những dòng chữ trong sổ không chỉ là thơ, mà còn là bí mật của tôi. Tôi tưởng tượng cảnh ai đó mở ra, đọc to trước cả lớp, và tôi sẽ trở thành trò cười của toàn trường. Đặc biệt, nếu Hạo Nhiên biết… Ôi, chỉ nghĩ thôi đã muốn chuyển trường!Buổi học thêm kết thúc, tôi kéo Tiểu Nguyệt chạy khắp sân trường để tìm. Chúng tôi lật từng góc lớp học, kiểm tra cả thùng rác ở hành lang, nhưng chẳng thấy đâu. Tiểu Nguyệt bắt đầu chán, kéo tôi ngồi xuống ghế đá dưới sân. “Thôi, Tiểu An, chấp nhận số phận đi. Mai tớ mua cho cậu cuốn sổ mới, đẹp hơn, được chưa?”Tôi thở dài, ôm đầu. “Cậu không hiểu đâu. Nếu cuốn sổ rơi vào tay người khác, tớ chết chắc.”Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói trầm trầm vang lên phía sau. “Tìm cái này hả?”Tôi giật mình quay lại, và tim tôi như ngừng đập. Hạo Nhiên đứng đó, cao lớn trong bộ đồng phục xanh trắng, mái tóc đen hơi rối vì gió. Trong tay cậu ấy là cuốn sổ màu xanh của tôi, góc bìa hơi nhàu như vừa được nhặt từ đâu đó. Đôi mắt cậu ấy nhìn tôi, thoáng chút tinh nghịch, nhưng tôi không thể đọc được cảm xúc thật sự.Tôi đứng bật dậy, lắp bắp. “Cậu… cậu nhặt được ở đâu? Đưa tớ!”Hạo Nhiên không trả lời ngay, mà lật lật cuốn sổ như thể đang cân nhắc. “Tìm được ở sân bóng rổ. Có vẻ quan trọng với cậu nhỉ?” Cậu ấy nhướn mày, khóe môi khẽ cong lên.Tiểu Nguyệt, đứng bên cạnh, huých vai tôi, thì thào đủ để cả thế giới nghe thấy: “Trời ơi, crush của cậu kìa! Đẹp trai quá!”Tôi muốn bóp cổ cô nàng ngay lập tức, nhưng mặt tôi đã đỏ như cà chua. Tôi giật lấy cuốn sổ từ tay Hạo Nhiên, ôm chặt vào ngực. “Cảm… cảm ơn. Tớ đi đây!” Tôi kéo Tiểu Nguyệt chạy biến, không dám ngoảnh lại.Tối đó, tôi nằm trên giường, ôm cuốn sổ, tim vẫn đập thình thịch. Tôi kiểm tra từng trang, thở phào khi thấy không có dấu hiệu bị xâm phạm. Nhưng rồi, ở trang cuối, tôi phát hiện một dòng chữ lạ, viết bằng bút bi đen, nét chữ cứng cáp: “Viết hay đấy, nhưng lần sau cẩn thận hơn.” Không có chữ ký, nhưng tôi biết ngay là Hạo Nhiên. Cậu ấy đã đọc sổ của tôi! Đọc bao nhiêu? Có đọc đoạn tôi viết về cậu ấy không? Tôi hét lên trong gối, cảm giác vừa xấu hổ vừa… kỳ lạ.Ngày hôm sau, tôi cố gắng tránh mặt Hạo Nhiên. Tôi đi đường vòng để không gặp cậu ấy ở hành lang, thậm chí không dám nhìn về phía sân bóng rổ. Nhưng số phận dường như thích trêu tôi. Buổi chiều, cô chủ nhiệm bước vào lớp, thông báo rằng lớp sẽ làm dự án nhóm về môi trường, và tôi được xếp chung nhóm với… Hạo Nhiên, cùng Tiểu Nguyệt và A Kiệt – bạn thân của cậu ấy.“Cái gì?!” Tôi suýt ngã khỏi ghế. Tiểu Nguyệt cười khúc khích, còn Hạo Nhiên, ngồi ở góc lớp, chỉ liếc tôi một cái, ánh mắt bình thản như không có chuyện gì. Nhưng tôi thề, khóe môi cậu ấy lại cong lên, như thể đang cố nhịn cười.Sau giờ học, nhóm chúng tôi tụ tập ở thư viện để bàn kế hoạch. A Kiệt, với tính cách siêu lầy, liên tục kể chuyện cười, khiến Tiểu Nguyệt cười nghiêng ngả. Tôi ngồi im, cố tập trung vào bài thuyết trình, nhưng ánh mắt cứ vô thức liếc sang Hạo Nhiên. Cậu ấy đang ghi gì đó, tay áo đồng phục xắn lên, để lộ cổ tay thon gọn. Tôi vội quay đi, tự mắng mình: “Tiểu An, mày điên rồi!”“Tiểu An, ý kiến của cậu thế nào?” Hạo Nhiên bất ngờ lên tiếng, khiến tôi giật mình. Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sắc bén nhưng không đáng sợ.“À… ừm… tớ nghĩ… chúng ta nên tập trung vào tái chế rác thải,” tôi lắp bắp, cố giữ bình tĩnh.Hạo Nhiên gật đầu, ghi lại ý kiến của tôi. “Tốt. Cậu phụ trách phần nghiên cứu, tớ làm phần trình bày. A Kiệt và Tiểu Nguyệt lo thiết kế poster.”A Kiệt giả vờ rên rỉ: “Sao tôi lúc nào cũng bị sai vặt thế này?” Nhưng rồi cậu ta cười toe toét, nháy mắt với tôi. “Tiểu An, yên tâm, có Hạo Nhiên dẫn dắt, nhóm mình sẽ nhất khối!”Tôi mỉm cười gượng gạo, nhưng trong lòng là một mớ hỗn loạn. Làm việc chung với Hạo Nhiên nghĩa là tôi sẽ gặp cậu ấy thường xuyên. Làm sao tôi sống sót nổi khi chỉ đứng gần cậu ấy thôi, tim tôi đã đập như trống?Tối đó, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ một số lạ. “Tiểu An, mai mang tài liệu về tái chế đến nhé. – Hạo Nhiên.” Tôi nhìn màn hình, suýt làm rơi điện thoại. Cậu ấy xin số tôi từ Tiểu Nguyệt từ bao giờ?! Tôi trả lời ngắn gọn: “Ừ, được.” Nhưng sau đó, tôi nằm lăn qua lăn lại, không ngủ được. Hạo Nhiên, cậu ấy thực sự chỉ xem tôi như bạn học bình thường, đúng không? Vậy tại sao tim tôi lại không chịu nghe lời?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play