Ôn Dạng rót một ly nước nóng, vừa định nhấp môi thì tiếng mở cửa vang lên từ phía ngoài. Cô khẽ sững người, đặt vội ly nước xuống, bước nhanh ra khỏi phòng.

Sau đó lập tức nhìn thấy Trình Ngôn Vũ bước vào nhà.

Tay anh kéo theo chiếc vali hành lý, chiếc sơ mi trên người bị nước mưa thấm ướt, tóc cũng ướt đẫm, từng giọt nước còn lăn dài xuống, đọng lại trên đôi giày da đã ướt sũng.

Ôn Dạng sững sờ, giọng lo lắng vang lên: "Sao anh lại ướt sũng như vậy?"

Trình Ngôn Vũ ngẩng lên, tóc mái ướt đẫm, một giọt nước từ sợi tóc rơi xuống, đọng lại bên cánh mũi. Trong ánh mắt anh thoáng hiện một tia mơ hồ, một nỗi bối rối sâu kín, kèm theo chút mặc cảm đau đớn bị chôn chặt.

Nhưng mà Ôn Dạng lại không nhận ra. Thứ cô thấy chỉ là dáng vẻ lấm lem của anh, nước mưa nhỏ giọt xuống nền nhà. Cô lập tức xoay người chạy vào phòng, lấy ra một chiếc khăn tắm lớn, vội vã lao đến, trùm khăn lên đầu anh. Dường như đợi đến khi cô chạm vào Trình Ngôn Vũ mới có thể cử động.

Anh để mặc cô lau khô, một tay nhấc vali bước vào nhà, cánh cửa bị gió đẩy đóng sầm lại, tự động gài khóa.

Ôn Dạng nhíu mày, vừa nhón chân lau tóc cho anh, vừa dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Sao lại để mưa ướt thế này?"

Trong khoảng không ấm áp của chiếc khăn, cô nhìn vào mắt anh. Trình Ngôn Vũ cúi đầu, ánh mắt giao nhau với cô. Rõ ràng là ướt mưa, vậy mà môi anh lại khô khốc. Một lúc sau anh mới khẽ đáp: "Lúc xuống xe thì bất chợt đổ mưa, anh không mang ô nên đành chịu ướt."

Ôn Dạng khẽ “à” một tiếng, quả thực vừa rồi cơn mưa tới rất đột ngột. Cô lau đến tai anh, vừa nhìn anh vừa trách nhẹ: "Vậy thì lẽ ra anh nên bảo tài xế cho xe vào hầm gửi của nhà mình chứ."

"Lúc đó anh không để ý…" Anh đáp, giọng trầm khàn.

Ôn Dạng nhún vai: "Thôi được rồi, vừa rồi anh bước vào làm em giật cả mình. Chút nữa anh đi tắm đi, em sẽ nấu nước gừng cho anh uống."

Trình Ngôn Vũ không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Hôm nay Ôn Dạng mặc chiếc váy sơ mi trắng đơn giản, bên trong là áo lưng trần với dây quai mảnh. Tóc cô búi gọn thành búi củ tỏi, vài lọn tóc con nghịch ngợm rơi xuống khi cô cử động. Trình Ngôn Vũ chăm chú nhìn. Khi cô kiễng chân lên lau vai anh, đột nhiên, bàn tay nóng rực của anh siết lấy eo cô, đẩy cô tựa vào bàn đảo giữa bếp, cúi đầu phủ xuống môi cô một nụ hôn. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Nóng bỏng. Mãnh liệt.

Ôn Dạng ngỡ ngàng, theo phản xạ siết chặt chiếc khăn trong tay, tư thế của cô khiến cô gần như ôm lấy cổ anh. Trình Ngôn Vũ càng cúi xuống, hôn sâu hơn.

Không bao lâu sau đôi môi khô khốc kia đã ướt đẫm hơi thở của cô.

Đã rất lâu rồi Ôn Dạng chưa từng được anh hôn như vậy, lúc này cô vô thức mềm nhũn trong vòng tay anh, ngửa mặt đón lấy nụ hôn, đáp lại anh.

Chiếc khăn rơi xuống. Quần áo cũng rơi xuống.

Ngay từ đầu anh đã cuồng nhiệt, cháy bỏng. Bàn tay anh nóng hừng hực, Ôn Dạng vòng tay ôm lấy cổ anh thật chặt. Khi đổi tư thế, anh ôm cô từ phía sau, từng nụ hôn rơi nhẹ lên bờ vai cô, dịu dàng mà mãnh liệt.

Môi anh khẽ run. Ôn Dạng đưa tay ra sau ôm lấy anh, nghiêng đầu nhìn anh. Nhưng khi ánh mắt cô chạm vào anh, ánh mắt anh lại tránh đi.

Khoảnh khắc ấy, Ôn Dạng có cảm giác như đang đánh mất cái gì đó. Anh vẫn cháy bỏng, vẫn mãnh liệt như thường, nhưng lại giống như đang cố gắng ép bản thân hòa nhập vào cảm xúc ấy.

Cố gắng để làm cô vui.

Phụ nữ sinh ra đã nhạy cảm, có giác quan thứ sáu. Ôn Dạng không rõ vì sao, nhưng trong lòng chợt dấy lên một nỗi buồn. Cô cúi người, chống tay hai bên người anh, vùi đầu vào hõm cổ anh.

Đợi khi hai mắt cô mở ra, đã mờ đi bởi một làn sương mỏng.

Cuộc ân ái sau bao ngày xa cách, đến cuối cùng chỉ còn lại mồ hôi ướt đẫm và làn da lạnh lẽo.

Rất lâu sau.

Ôn Dạng nằm sấp trên giường, chăn phủ đến ngang lưng.

Trình Ngôn Vũ bước xuống giường, đi vào phòng tắm, mang ra một chiếc khăn ấm, nhẹ nhàng lau lưng cho cô. Ôn Dạng cảm nhận được sự dịu dàng đó, ngón tay siết chặt lấy mép chăn dưới lòng bàn tay.

Căn phòng ấm áp, rèm cửa khép kín, ánh sáng mờ mờ chiếu xuống từ đèn ngủ bên đầu giường.

Cô cảm thấy anh vừa lau, vừa cúi đầu hôn lên làn da của mình. Những cái hôn nhẹ nhàng, cẩn trọng. Nhưng trong lòng Ôn Dạng, như có một bóng ma đang trú ngụ. Cô chỉ lặng lẽ vùi đầu, không nói lời nào.

Trong tâm khảm, một tiếng gào bật ra.

"Có phải … anh đã thay lòng?"

Anh ... đã thay lòng rồi sao?

Ánh mắt tránh né vừa rồi … là do cô ảo giác sao?

Tại sao… tại sao cô không cảm nhận được niềm vui?

Tại sao lại như vậy?

Những suy nghĩ mà cô từng cố đẩy lùi ra khỏi tâm trí, giờ đây lại quay trở về, len lỏi và quấn quanh trong đầu, như hàng vạn con kiến gặm nhấm trái tim cô từng chút một.

Những nụ hôn sau lưng cô, còn chiếc khăn ấm áp ấy… đều đã rời đi. Ôn Dạng vẫn nằm im giống như đã ngủ say. Trong ánh sáng nhàn nhạt của chiếc đèn ngủ, cô khẽ nghiêng đầu lại.

Trình Ngôn Vũ đang ngồi bên mép giường, trên người chỉ còn chiếc quần dài, tay cầm chiếc khăn lông lau tóc, một tay chống giường. Anh ngồi đó, không rõ đang nghĩ cái gì.

Anh vẫn đẹp trai như trước, cao lớn, đường nét sáng sủa… nhưng trong anh, dường như phủ lên một nỗi cô đơn mơ hồ khó gọi tên.

Mà anh...

Khi ở bên cô, chưa bao giờ từng có dáng vẻ cô đơn ấy.

Ôn Dạng lặng lẽ nhìn anh, mà anh lại không hề biết cô đã tỉnh. Một người ngồi, một người nằm, cả gian phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Ôn Dạng cũng không rõ lúc đó trên gương mặt mình có biểu cảm. Cô khẽ quay đầu lại, úp mặt xuống gối, đôi tay nắm chặt lấy góc gối, siết lại.

Một lúc lâu sau.

Trình Ngôn Vũ cũng đứng dậy, đi chân trần vào phòng tắm treo lại chiếc khăn, rồi trở lại, khoác lên người một chiếc áo thun. Anh ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Bàn tay đầy ấm áp.

Mi mắt đang chôn vào gối của Ôn Dạng chợt nóng ran, hàm răng cô cắn chặt lại. ( app truyện TᎽT )

Cô rất muốn hỏi anh cái gì đó.

Nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Biết đâu, tất cả chỉ là ảo giác của cô thì sao?

Cô khẽ cọ vào gối, cố giữ tâm trạng bình ổn trở lại. Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn anh từ dưới lên trên. Anh đang dựa vào đầu giường, ánh sáng của đèn bị bóng dáng anh che khuất, khiến khuôn mặt chìm trong bóng tối. Cô khẽ cất tiếng:

"Anh có đói không?"

Có lẽ Trình Ngôn Vũ không nghĩ cô lại tỉnh. Anh cúi xuống nhìn cô, mỉm cười:

"Có đói."

Ôn Dạng nhìn vào ánh mắt anh, ngồi dậy:

"Vậy em đi nấu cơm. Anh muốn ăn gì?"

Cô vừa định rời giường, Trình Ngôn Vũ chợt đưa tay ôm nhẹ lấy eo cô:

"Cái gì cũng được."

Ôn Dạng xỏ dép, cầm bộ đồ mặc ở nhà. Cô không hề ngại ngùng, đứng trước mặt anh thay đồ. Buộc gọn tóc lại rồi quay đầu hỏi:

"Mấy ngày nay anh chỉ uống rượu thôi đúng không?"

Trình Ngôn Vũ nhìn cô, khẽ “ừm” một tiếng.

Ôn Dạng gật đầu, rời khỏi phòng. Ngoài trời, cơn mưa đã nhỏ hơn, nhưng vẫn rơi xuống đều đều, đập vào bậu cửa sổ như một bản hòa tấu dịu dàng.

Cô vào bếp, đeo tạp dề, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu, bày lên quầy bếp bắt đầu chuẩn bị. Rau xanh vẫn là do mẹ Trình Ngôn Vũ gửi tới. Mấy ngày anh đi công tác, lại có một thùng rau quả tươi được chuyển đến.

Tất cả đều là rau củ, trái cây...

Trình Ngôn Vũ tắt đèn trong phòng, bước ra, nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn đang bận rộn trong bếp. Cô không có gì thay đổi. Nếu phải nói, vậy có lẽ là... càng thêm nữ tính, dịu dàng hơn.

Anh lặng lẽ nhìn cô một lúc, rồi bước vào bếp, cùng cô nấu ăn.

Bữa tối qua đi, trời vẫn còn sớm, nhưng dường như cơn mưa bên ngoài lại bắt đầu nặng hạt hơn.

Cơ thể Ôn Dạng thoang thoảng mùi dầu mỡ nên cô quyết định đi tắm. Hai mươi phút sau, cô lau khô tóc bước ra, nhìn thấy Trình Ngôn Vũ đang thu dọn lại chiếc vali bị ướt.

Cảnh tượng lúc anh bước vào nhà " ướt sũng, lấm lem " lại hiện lên trong đầu cô, cùng với đó, là những suy nghĩ mà cô cố tình chặn lại.

Cô lập tức ngăn mình lại, không để bản thân tiếp tục lún sâu vào những suy đoán vô căn cứ.

Ngoài phòng khách có tiếng tin nhắn đến. Cô đi ra, cầm điện thoại lên xem " chỉ là tin nhắn từ ngân hàng báo trừ phí dịch vụ.

Cô cầm điện thoại ngồi xuống, tựa vào góc sofa.

Đầu ngón tay lướt trên màn hình, do dự hồi lâu rồi vẫn quyết định mở trình duyệt ra.

“Làm sao để biết chồng mình thay đ…”

Gợi ý đầu tiên hiện lên là: “Làm sao để biết chồng ngoại tình.”

Ngón tay Ôn Dạng khựng lại, rồi rụt mạnh về.

Đúng lúc đó, Trình Ngôn Vũ đã thu dọn xong vali, mang theo laptop bước ra. Ôn Dạng lập tức tắt trình duyệt. Anh ngồi xuống cạnh cô, bật máy lên kiểm tra. Anh mặc áo phông trắng, quần dài, các ngón tay lướt trên bàn phím.

Ôn Dạng nhìn anh, bất giác co chân lên ghế sofa, nghiêng người tựa vào vai anh, nhìn vào màn hình:

"Bị hỏng rồi sao?"

Trình Ngôn Vũ theo bản năng đưa tay ôm cô, một tay gõ bàn phím:

"Chắc không sao đâu, cũng không bị mưa tạt vào. Chỉ là lúc xuống xe, vali bị va nên túi laptop rơi xuống đất một chút."

"Ừm…" Ôn Dạng khẽ đáp.

Cô vùi mặt vào hõm cổ anh, bất chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Cô muốn quên đi những chi tiết nhạy cảm đó, cô vẫn muốn đi tiếp, muốn nắm lấy tay anh lâu dài. Cô hy vọng ... mọi thứ chỉ là ảo giác, tất cả đều là ảo giác mà thôi.

Thời tiết rất xấu.

Từ đầu tuần đến nay, trời mưa như trút, gió lớn gào thét. Hai ngày rồi vẫn chưa dứt. Trong khoảng thời gian ấy, ngoài giờ làm, Trình Ngôn Vũ đều về nhà sớm, ăn tối cùng cô.

Những ngày tưởng như đã xa xăm, dường như đang quay lại guồng quay bình yên cũ.

Ôn Dạng có phần vui mừng.

Tối hôm đó, sấm chớp vang rền, Ôn Dạng nằm trong lòng Trình Ngôn Vũ, nép mình trước tiếng sấm dữ dội. Anh kéo chăn cẩn thận, một tay che tai cô lại, cằm tựa lên trán cô, thì thầm vỗ về.

Ôn Dạng dần dần chìm vào giấc ngủ trong sự dịu dàng đó - hương tinh dầu trong phòng, cộng với hơi ấm từ lòng bàn tay anh, tất cả như một bản nhạc ru êm dịu.

Căn phòng tĩnh lặng.

Tia chớp mỏng manh lướt ngang qua lớp rèm dày, phản chiếu ánh sáng trắng le lói vào phòng, như đang kể về cơn mưa giông đang cuồng nộ ngoài kia. Cả thành phố đều chìm trong cơn cuồng phong đó.

Trình Ngôn Vũ dõi theo từng vệt chớp trắng, ánh mắt anh không đổi nhưng dường như hồn lại trôi đi nơi khác. Một lúc sau, anh đưa tay vuốt mái tóc dài phủ vai của Ôn Dạng, khẽ vén chăn, rời giường rồi bước ra khỏi phòng.

Một tia chớp khác lóe lên khiến Ôn Dạng giật mình tỉnh dậy. Cô nhanh chóng nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai bên cạnh. Cô ngây người một lúc, theo phản xạ tìm kiếm người, ánh mắt cô lướt nhanh qua phòng tắm - không khóa cửa, không có ánh sáng.

Cô vội vã kéo chăn ra, trong khi ngoài trời vẫn đang mưa bão. Cô bước ra khỏi phòng, lập tức nhìn thấy Trình Ngôn Vũ đang đứng đối diện cửa sổ ban công, một tay cầm điện thoại, ánh mắt chăm chú, giống như đang chờ điện thoại.

Anh không hề ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại, đứng lặng lẽ một lúc lâu, như thể đang cân nhắc cái gì đó.

Rất lâu sau, anh mới bấm nút gọi, đưa điện thoại lên tai.

Một giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia, không rõ là ai, nhưng Trình Ngôn Vũ bắt đầu lên tiếng:

"Trời mưa to sấm sét, tôi có chút lo cho chị nên mới gọi để hỏi xem chị thế nào."

Ôn Dạng đứng từ xa nhìn anh, ánh mắt dừng lại ở dáng vẻ cô đơn trong ánh đèn mờ ảo. Cô không biết tại sao, nhưng trong khoảnh khắc đó, một cảm giác lo lắng và bất an dâng lên trong lòng cô.

Cô nhìn chằm chằm vào anh, lòng tràn đầy những câu hỏi, nhưng lại không thể thốt ra lời nào. Cô chỉ im lặng đứng đó, để những tia chớp ngoài kia tiếp tục rọi sáng căn phòng.

Trình Ngôn Vũ không nhận ra cô đã xuất hiện, vẫn tiếp tục trò chuyện với người bên kia điện thoại. Ôn Dạng quay người, lặng lẽ bước đi, trái tim cô lại chìm trong một nỗi buồn mơ hồ khó nói thành lời.

Ôn Dạng đứng ngay phía sau anh, mặc dù ngoài trời đang có sấm sét đùng đùng, nhưng cô lại nghe rõ từng lời anh nói, cùng với giọng điệu của anh, có chút hạ thấp, giống như anh không dám làm phiền đối phương nhưng lại không thể ngừng gọi cho cô ta.

"Ừm, tôi biết, thời tiết mấy ngày nay không tốt, chị ra ngoài nhớ mang theo ô."

"Đừng uống cà phê lúc muộn như vậy."

"Có sữa không, hâm nóng lên nhé."

Giọng anh nhẹ nhàng, từng câu từng chữ như đang quỳ xuống, rất cẩn thận, vô cùng dịu dàng. Ôn Dạng run rẩy tựa vào khung cửa.

Tất cả như đã được xác nhận.

Những cảm giác nhạy cảm, những chi tiết nhỏ, những thay đổi đó không phải là ảo giác của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play