Cả kinh thành đều biết, Bùi thị lang yêu thê như mạng, sợ thê như cọp.

Hắn từng thề sẽ không nạp thiếp, ai đến khuyên cũng vô dụng,

Năm ấy,  Hoàng thượng thấy hắn mãi chưa có con nối dõi bèn ban thưởng mấy vị mỹ nhân để làm thiếp cho Bùi Hoài.

Nghe tin, ta vừa giận vừa tủi, nhưng thánh ân không thể khước từ, đành bảo hạ nhân đi thu xếp phòng ốc.

Thế nhưng đến giờ ngọ, người trở về lại chỉ có một mình hắn.

Lưng chàng rướm máu, vừa mới lĩnh mười lăm trượng.

Thì ra hắn đã từ chối thánh ân nên chọc giận Hoàng thượng và bị đánh một trận để cảnh cáo.

Ta đau lòng đến bật khóc vậy mà hắn lại cười, như đang đợi ta ban thưởng:

- Niệu Niệu, ta  chỉ cần một mình nàng là đủ rồi.

Hắn cười rạng rỡ đến độ trong mắt như chất đầy các vì sao.

Khoảnh khắc đó, ta chỉ nghe thấy trái tim mình đập loạn trong lồng ngực.

Sau khi thăng chức thị lang, công vụ bận rộn vô cùng, thế mà hắn vẫn không quên mang bánh hoa lê ta thích mỗi khi hồi phủ.

Hắn dậy sớm giúp ta vẽ mày, sợ ta buồn chán trong phủ thì chẳng màng thân phận tự tay đan cho ta một chiếc xích đu. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t ( app truyện TᎽT )

Sợ ta ham chơi bị cảm lạnh, hắn còn nhiều lần dặn dò hạ nhân chuẩn bị áo ấm.

Từng việc, từng chuyện ấy… tất thảy đều không ngừng nói với ta một điều duy nhất – là hắn yêu ta.

Hắn yêu ta đến nhường ấy thì sao có thể là giả được?

Ta thì thầm tự nhủ:

- Hệ thống, ngươi nói xem…rốt cuộc chàng có yêu ta không?

Hệ thống không đáp, từ khi ta từ chối rời khỏi thế giới này thì nó đã chuyển vào chế độ  “sleep”.

Nhưng ta lại nghĩ, dù nó có thứ dậy cũng chưa chắc có thể phân tích được thứ cảm xúc rối ren trong lòng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play