Ở Tam Trùng Thiên, dù là Yêu Hoàng hay Thời Uyên thì cũng đều có cung điện của riêng mình cả. Chỗ mà Tuyết Mịch quen thuộc nhất là Trần Hư Cung. Thế nên sau khi tuyên án Tam hoàng tử Giả Huyên rồi đi ra khỏi đại điện Thiên Cung, y bèn đưa Phồn Lũ và Hoa Triều về Trần Hư Cung trước.
Còn Hoàng bá bá và Uyên Uyên thì vẫn còn ở trong đại điện, hình như còn chuyện gì đó muốn bàn bạc.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Tuyết Mịch nói với Phồn Lũ và Hoa Triều: "Cái Thiên Cung này chơi chẳng vui gì cả. Một trăm năm trước là như thế nào thì một năm sau vẫn là như thế ấy. Không hề thay đổi chút nào."
Phồn Lũ đáp: "Tuổi thọ của tiên thần dài dằng dẵng. Chỉ chớp mắt một cái cũng đã qua trăm năm nên muốn thay đổi cũng chẳng dễ dàng gì."
Trái lại Hoa Triều lại tò mò nhìn ngắm khắp nơi: "Đây chính là Tam Trùng Thiên. Là nơi mà chỉ có Thượng tiên đã phi thăng mới có thể tới đấy. Không ngờ bây giờ ta cũng được mở mang tầm mắt rồi. Có phải nơi này chỗ nào cũng là Thượng tiên không?"
Tuyết Mịch: "Cũng không phải đâu. Thượng tiên không nhiều nhưng cũng không ít. Chỉ là những Thượng tiên kia ngày thường luôn ở trong cung điện của mình. Thế nên người mà ngươi có thể nhìn thấy bên ngoài chỉ có tiên tỳ của các cung điện thôi."
Phồn Lũ nhìn Hoa Triều hưng phấn đầy mặt: "Ngươi cũng là người trong Thần Điện của Thượng thần mà. Thiên Cung của Tam Trùng Thiên đã là gì."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT