Sau khi Thời Uyên tỉnh dậy, trong thạch thất dường như được chia thành hai thời gian và không gian, y có thể nhìn thấy, nhưng không thể chạm vào Thời Uyên nữa, ngay cả đồ lấy ra từ chiếc nhẫn trữ vật cũng không thể đưa cho Thời Uyên.
May mắn thay, vì linh khí phát ra từ quả sơn trà rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả Nguyệt Linh thảo, cho nên Tuyết Mịch lấy một cái giỏ nhỏ và đặt nó bên ngoài để Thời Uyên hấp thụ.
Còn nửa rổ nhỏ quả sơn trà bên ngoài vẫn chưa biến mất, Thời Uyên vẫn có thể chạm vào chúng. Những quả sơn trà này hẳn là có thể chữa lành vết thương trên diện rộng cho Thời Uyên, chỉ cần Thời Uyên có thể khôi phục, những người bên ngoài kia sẽ không lo không giải quyết được.
Không đúng, chắc chắn có thể giải quyết. Sau này Thời Uyên cũng thành thần, kết cục của những chuyện xảy ra trong quá khứ đều đã được định sẵn.
Tuyết Mịch vô cùng đáng thương ngồi ở trong góc, rõ ràng là trước đó y có thể chạm vào Thời Uyên, tại sao Thời Uyên tỉnh lại rồi thì không thể nữa. Chẳng lẽ bởi vì y là người ở không gian tương lai, nên không thể bị người trong khoảng thời gian này nhìn thấy?
Hay là bởi vì y trở về quá lâu, lực lượng của cái đuôi đưa y trở về càng ngày càng yếu?
Nhìn Thời Uyên cho dù phát hiện có người bên ngoài muốn vào, vẫn bình tĩnh ăn quả sơn trà để điều trị nội tức, bình tĩnh đến mức không giống như y lúc trước phát hiện bên ngoài có người là vội vàng hoảng sợ vì lo bị xông tới, luống cuống tay chân bố trí cạm bẫy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT