Hiện nay Khải Dương là một mảnh hoang vu mà núi Phi Vân cũng không giàu có gì, gần như không có chút thương mại buôn bán nào. Thế nên trong quá trình phi thuyền vượt qua hai đại lục trong vùng biển này, ngay cả một bóng người cũng chẳng nhìn thấy.
Đây cũng là một cơ hội hiếm có để Thời Uyên dừng bước lại hồi sức. Hắn không cần phải bôn ba vì bí cảnh, không cần lo lắng có người đuổi giết sau lưng nữa. Mỗi ngày ngồi trên phi thuyền nhìn trời xanh biển rộng, làm quen với Dị Hỏa vừa mới dung hợp được, thêm vào đó nữa là tạo thói quen hằng ngày sau khi tỉnh ngủ sẽ chạy khắp mọi nơi chơi đùa với Tiểu Bạch.
"Uyên Uyên! Mau nhìn này, chim lớn quá đi! Màu lông chim rực rỡ quá đi mất!"
Tuyết Mịch xách một con chim lớn chừng nửa người mình vui sướng chạy từ đuôi phi thuyền tới:
"Một con lớn chưa này, dáng vẻ còn cực kỳ đẹp luôn nhé, không biết ăn có ngon không."
Thời Uyên thu Dị Hoả vừa ngưng kết ra về, ngước mắt lên nhìn y một cái rồi nói: "Đây là Độc Vũ Ban, không ăn được. Trong thịt và xương của nó có chứa độc tố. Thật ra thì lông chim là thứ có thể lấy được. Có không ít tu sĩ luyện chế đan độc thích mua lông chim Độc Vũ Ban để tinh luyện độc tố."
Nghe thấy không thể ăn được, Tuyết Mịch lập tức nhét luôn con chim vào tay Thời Uyên: "Vậy ngươi cầm đi. Ta đi xem một lần nữa xem có con chim nào ăn được đang bay trên trời không."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play