Núi Phi Vân cũng không phải nơi nói đến là có thể đến được. Trước kia Thanh Lộc một lòng muốn đối phó với Thiên Đế, vì để không ảnh hưởng đến Tuyết Mịch nên luôn phải giữ khoảng cách với y, cũng không giống những Long Quân khác lập ra Truyền Tổng trận để tới tới lui lui bên Tuyết Mịch cho thuận lợi. Thế nên nếu bây giờ nếu muốn tới núi Phi Vân thì e rằng ít nhất cũng phải mất mấy tháng.
Cho nên sau khi sắp xếp Bắc Mục ổn thỏa, Tuyết Mịch đã quay về Vân Khởi cùng Thời Uyên trước.
Sau đó y phát hiện ra người ngoài đều đang bàn tán chuyện này, bấy giờ mới ý thức được rằng hình như chuyện say rượu ngày đó đã ầm ĩ rất lớn.
Tuyết Mịch không nhịn được kéo quần áo Thời Uyên rồi nhỏ giọng hỏi: "Có phải ngày hôm đó ta rất ầm ĩ không?"
Trên xe ngựa phi hành, Thời Uyên đang nhắm mắt dựa vào bên cửa số nghỉ ngơi hơi hé mắt ra, liếc thấy vẻ mặt Tuyết Mịch hơi bất an thì cười khẽ một tiếng: "Không có gì là ầm ĩ cả. Ngươi uống say rồi vẫn rất ngoan."
Tuyết Mịch vừa thở phào nhẹ nhõm một cái đã lại nghe Thời Uyên nói tiếp: "Chẳng qua chỉ là la hét phải làm nàng dâu nuôi từ bé của ta trước mặt chúng thần mà thôi. Ai tới ôm cũng không cho. Nếu không phải ta ôm thì có kéo trật tay cũng không xuống."
Gò má Tuyết Mịch đỏ bừng lên, kéo ống tay áo Thời Uyên lên che mặt. Làm như thế trước mặt chúng thần khiến y cảm thấy mấy nghìn năm tiếp theo đây mình không muốn nhìn thấy những Thượng thần khác nữa. Mặt mũi mất sạch cả rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play