Chuyện lớn cỡ Phong Thần như này cho dù là đứng ngoài quan sát thôi cũng đã là cơ hội có thể gặp mà không thể cầu rồi. Tính Tuyết Mịch rất bao che nên đương nhiên là cũng đưa cả Hoa Triều, Phồn Lũ và Lạc Linh theo cùng luôn. Dù sao cũng được coi như là người đã từng tham gia đại hội Phong Thần nên Tuyết Mịch kéo kéo ống tay áo Thời Uyên vừa đi về phía Thần đài vừa chia sẻ kinh nghiệm với người bên cạnh.
"Chờ Thiên môn kia mở ra là sẽ có một luồng ánh sáng chói lóa xuất hiện. Sau đó người phong thần sẽ đi từ trong cánh cửa đó ra. Sau đó nữa là sẽ xuất hiện nấc thang nối về phía Thần đài. Sau khi đi lên bậc thang tiếp nhận thần quang rồi là sẽ được thành thần!"
Tuyết Mịch vừa mới dứt lời, rất nhiều Thượng thần đã nhìn thấy Thanh Lộc, bèn vội vàng kêu một tiếng: "Thanh Lộc!"
Lần trước Thanh Lộc nhân lúc y ngủ mà rời đi, không giáp mặt nói lời tạm biệt. Bây giờ đã qua hơn một trăm năm rồi, y cũng thật sự rất nhớ hắn ta.
Thanh Lộc đã nhìn thấy Tuyết Mịch từ lâu rồi. Hắn ta vẫn là dáng vẻ mặt ngọc mày ngài dịu dàng như tranh vẽ ấy. Lúc nghe tiếng gọi mà quay lại, phản ứng đầu tiên của Thanh Lộc là lộ ra một nụ cười yếu ớt dịu dàng, chờ Tuyết Mịch chạy tới cạnh mình rồi mới hơi cúi đầu nhìn, tay vô thức xoa xoa đầu y: "Lại cao lớn hơn không ít rồi."
Tuyết Mịch cúi đầu nhìn một cái, sau đó lại ngẩng đầu lên, mặt đầy nghi ngờ: "Làm gì có đâu."
Mặc dù đã lột xác lần thứ hai nhưng y không lớn nhanh trong một đêm như lần đầu tiên nữa. Bây giờ y sẽ từ từ cao lên đền hình dáng thanh niên trong mấy trăm năm, sau đó lột xác thêm lần nữa là chính thức trưởng thành. Nhưng lúc này mới có trăm năm trôi qua thôi, cái đuôi rồng của y còn chưa dài ra được đến nửa mét nữa kìa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT