Quý Đông Thời ở sở cảnh sát là một tồn tại đặc biệt. Tất cả hình cảnh đều kính nể, cứ như bị một thứ ánh sáng vô hình trói buộc, tự nguyện quỳ phục dưới cái bóng lặng lẽ rời đi của anh. Trước nay chưa từng có một người quản lý phạm nhân nào lại khiến người ta cam tâm tình nguyện đến thế.
Những kẻ từng giống như cỗ máy chuyên gây rối, đứng trước mặt anh lại ngoan ngoãn như lũ mèo bị bệnh.
Lúc đầu, đội trưởng Báo Miêu còn tưởng không đúng, nghĩ chắc chắn Quý Đông Thời dùng thủ đoạn gì đó đặc biệt. Dù ông cũng thừa nhận, anh mang theo một loại khí chất khiến người ta muốn đến gần. Nhưng như vậy thôi thì làm sao khiến đám phạm nhân nghe lời răm rắp?
Ông cho đám cảnh sát theo sau lui hết, đích thân ra mặt giám sát.
Kết quả, ông trông thấy cả đám từng chẳng bao giờ chịu làm việc, nay vì tranh vị trí cạnh Quý Đông Thời mà chen nhau lao vào việc, tranh nhau hít mùi thơm thoang thoảng quanh người anh. Mồ hôi dưới ánh mặt trời tuôn như mưa, nhưng chẳng ai chịu nghỉ, như thể chỉ cần rời đi một bước là lỡ mất điều gì quý giá lắm vậy.
Chỉ trong một buổi sáng, phạm nhân không chỉ hoàn thành khối lượng công việc của cả ngày, mà đến một lỗi nhỏ cũng không mắc phải. Chuyện này nếu nói ra trước kia, chắc chắn ai cũng nghĩ là chuyện hoang đường.
Đến cuối cùng, ngay cả đội trưởng Báo Miêu cũng đờ đẫn cả người. Bây giờ bảo ông rằng Quý Đông Thời có thể cảm hóa phạm nhân hoàn lương, ông cũng gật đầu tin ngay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play