Chương 8

Chu Dục Trì khẽ đỡ lấy eo của Khương Tảo, anh đưa chiếc cốc vào tay cậu, sau đó với tay mở tủ phía trên, lấy ra một gói ngũ cốc.  

Khương Tảo như vừa tỉnh mộng, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, cậu dùng ngón tay chọc nhẹ vào cánh tay rắn chắc của Chu Dục Trì đang giơ trước mặt.  

Có cảm giác thật.  

Hình như còn cứng hơn cơ bụng hôm qua.  

"Có hài lòng không?"  

Giọng nam trầm ấm, lười biếng vang lên từ phía sau, hơi thở nhẹ thoảng qua má Khương Tảo, ấm áp như rong biển quấn lấy cậu.  

Khương Tảo giật mình, tay cầm ấm nước suýt rơi, cậu vội nhảy lùi lại để kéo dài khoảng cách với Chu Dục Trì.  

"Cậu … sao cậu còn ở đây?" Khương Tảo vừa ngủ dậy nên tóc hơi rối, cậu nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt với vẻ ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là sự bối rối vì câu nói vừa rồi của anh ta.  

Chàng thanh niên không hề đề phòng, bộ đồ ngủ chưa kịp chỉnh tề, làn da trắng mịn ấm áp vì vừa được chăn ủ kín lộ ra trước ánh mắt của người đàn ông.  

Dáng người cậu thanh mảnh, đường xương đòn sắc nét, cả người không có chút mỡ thừa, nhưng các khớp xương lại ửng hồng, trông cả người vừa mềm mại lại đáng yêu.  

Chu Dục Trì đưa mắt khỏi làn da trắng nõn lộ ra từ chiếc áo ngủ rộng thùng thình của Khương Tảo: "Chào buổi sáng, Tảo Tảo. Tôi không ở đây thì ở đâu?"  

Sao cậu biết được!  

Tự hỏi bản thân đi!  

"Không phải chứ, cậu thật sự định ở lại đây luôn sao?" Khương Tảo nói: "Tôi còn chưa đồng ý mà."  

Chu Dục Trì lấy chiếc ấm nước từ tay Khương Tảo, rót nước vào cốc cho cậu, thong thả nói: "Không sao, tôi có thể đợi đến khi cậu đồng ý."  

Khương Tảo nghe anh ta nói dễ dãi vậy, bỗng không biết phải tiếp lời thế nào: "Ừ, vậy cậu dọn..."  

Không ngờ Chu Dục Trì giơ tay chỉ về phòng mình đã ở đêm qua, lười biếng nói: “Tôi sẽ ở đó đợi cậu."  

Khương Tảo: "..."  

Lại lừa cậu.  

Khương Tảo bực bội lắm rồi, cậu liếc nhìn người trước mặt, nghĩ đến việc đấm một cái để xả giận.  

Nghĩ là làm, cậu nghiến răng, hít một hơi, chuẩn bị cho Chu Dục Trì một trận.  

Nhưng nắm đấm vừa ra đến nửa chừng, thậm chí chưa chạm vào người, đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông bắt lấy.  

Tay Chu Dục Trì thật sự rất lớn, xương ngón tay rõ ràng, đầu ngón và lòng bàn tay hơi thô ráp, xoa nhẹ lên mu bàn tay mềm mại của cậu thanh niên, hoàn toàn bao trọn bàn tay trắng nõn của cậu trong lòng bàn tay mình.  

"Thích vận động." Chu Dục Trì rủ mắt nhìn Khương Tảo, ngón tay từ từ trượt vào, giọng nói chậm rãi, hòa cùng hơi thở nóng bỏng len lỏi vào kẽ ngón tay cậu, "Tốt đấy."  

Khương Tảo bị một chuỗi động tác trơn tru này của anh làm cho rối bời, hệ thống ngôn ngữ gần như tê liệt: "Cậu đừng có lúc nào cũng sờ tôi..."  

Chu Dục Trì nhìn chằm chằm Khương Tảo bằng ánh mắt đen láy bình thản, khóe miệng nhếch lên: "Khó chiều thế."  

Anh thong thả, nửa như cười, khiến tai của Khương Tảo càng đỏ hơn.  

Không phải.  

Nhà ai mà hai thằng đàn ông lại nắm tay kiểu mười ngón đan nhau thế này!  

Khương Tảo thử giãy giụa nhưng không nhúc nhích được, trong khi Chu Dục Trì lại thoải mái như thể chỉ cần nhấc nhẹ là có thể bế cậu lên.  

Khương Tảo đành nói thẳng: "Tôi không muốn ở chung với cậu!"  

Chu Dục Trì dường như không để ý, ngược lại còn dùng một chút lực kéo Khương Tảo lại gần hơn.  

Như cảm nhận được lực kéo.  

Khương Tảo không giữ được thăng bằng, bị người ta lôi tuột về phía trước.  

Luồng hơi ấm áp thoảng qua cổ, không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được.

Cậu ngẩng đầu, đập vào mắt là chiếc cằm vuông vức rõ ràng của Chu Dục Trì.  

Vẫn giữ một khoảng cách vừa phải.  

"Bảo cậu khó chiều cậu lại không vui." Chu Dục Trì từ từ mở miệng, "Cũng có phải là lần đầu đâu mà."  

Khương Tảo choáng váng trước câu nói này.  

"Cần tôi nhắc lại không, hè năm lớp ba cậu đã ở nhà tôi cả tuần." Chu Dục Trì, "Mỗi lần nghe tiếng sấm là sợ đến mức không ngủ được, bắt tôi kể chuyện mãi mới chịu ngủ."  

Khương Tảo: "..."  

"Còn hồi cấp hai, cả tuần dã ngoại chúng ta đều ở chung phòng, cậu nghe chuyện xác chết trong núi xong không ngủ được, nửa tiếng lại hỏi tôi một lần xem tôi ngủ chưa, làm phiền tôi cả đêm."  

"..."  

"Lên cấp ba, khóa luyện vật lý chúng ta cũng ở chung, cậu nhất định phải đánh cược xem ai làm bài nhanh và chuẩn hơn, ai thua gọi người kia bằng bố, kết quả thì..."  

"... Anh hai ơi, coi như em xin anh đấy được không."  

Khương Tảo xấu hổ chết đi được, nhớ lại thì đúng là có những chuyện đó, cậu vội vàng bịt miệng Chu Dục Trì, "Đừng nói nữa, sao trí nhớ cậu tốt thế, để mấy chuyện này chôn vùi đi được không?"  

Thân nhiệt của cậu thanh niên vừa ngủ dậy ấm áp, lòng bàn tay áp lên môi người đàn ông, hơi thở phả vào đầu ngón tay.  

Chu Dục Trì cũng không nói thêm, để mặc Khương Tảo bịt miệng mình, yên lặng nhìn cậu.  

Khương Tảo bỗng nhận ra động tác này hơi quá thân mật, gương mặt xinh đẹp có chút lúng túng, vội rút tay về, Chu Dục Trì cũng không giữ cậu lại nữa.  

Lấy lại chút bình tĩnh, cậu không tự chủ được mà nhìn lại lòng bàn tay mình, nhớ lại cảm giác vừa rồi.  

Môi người ta mềm thế sao?  

... Không phải, sao cậu lại phải hồi tưởng lại chứ.  

Khương Tảo nhíu mày, cậu định nói thêm gì đó thì thấy Chu Dục Trì đã lùi lại, trở về vẻ bình thản như ban đầu.  

Anh đi đến bàn ăn, giọng điệu như thường: "Đừng đứng đó nữa, đi rửa mặt rồi ăn sáng đi."  

Khương Tảo: "Ăn sáng?"  

Chu Dục Trì liếc nhìn cậu: "Bữa sáng."  

Khương Tảo nghiêng đầu.  

Trên bàn ăn thật sự có đồ ăn.  

Mà lại là bữa sáng mà cậu cả trăm năm chưa kịp ăn một lần.  

Bát há cảo bốc khói nghi ngút, mùi canh rong biển thơm phức.  

Những lời định đuổi khách bỗng bị Khương Tảo nuốt trọn vào bụng.  

Trời ạ.  

Chẳng lẽ thân phận bí mật của Chu Dục Trì chính là "nàng tiên ốc" sao?  

"Ừ... cũng được." Khương Tảo nghĩ thầm, ăn xong bữa này rồi đi làm về đuổi cũng chưa muộn.  

Bề ngoài cậu tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng động tác lại nhanh như chớp, đi rửa mặt, thay quần áo rồi ngồi vào bàn ăn há cảo, đôi mắt sáng long lanh.  

Phải nói, sau bao nhiêu năm quen biết, Chu Dục Trì thật sự rất hiểu khẩu vị của Khương Tảo.  

Thêm vào đó, Khương Tảo đã chán ngấy cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi, nên bát há cảo hiếm hoi này cậu ăn rất ngon miệng.  

Chu Dục Trì ngồi đối diện Khương Tảo, không nói gì, chỉ nhìn cậu ăn.  

"Cậu nhìn gì thế?" Khương Tảo quay mặt đi, má phúng phính nhai há cảo, vẻ không vui trông rất đáng yêu.  

"Ngon không?" Chu Dục Trì hỏi.  

Khương Tảo: "Há cảo nào chả giống nhau."  

Chu Dục Trì khẽ cười.  

Khương Tảo đột nhiên có linh cảm không lành.  

Chu Dục Trì ngẩng mắt, người hơi đổ về phía trước, kéo dài giọng nói đùa cợt: "Đây là tình yêu tôi dành cho cậu đấy."  

Khương Tảo: "..."  

Anh ta bị điên à!!  

"Cậu đùa chưa đủ sao!" Khương Tảo nổi giận, ăn vội vài miếng rồi đứng dậy, trợn mắt nhìn Chu Dục Trì.  

Chu Dục Trì thu lại biểu cảm, nhìn cái cổ xinh đẹp nhưng đỏ ửng của cậu bé, dịu dàng nói: "Được, không đùa nữa."  

"Ngày xưa là ngày xưa, bây giờ là bây giờ, tính chất khác nhau." Khương Tảo, "Hồi đó chúng ta còn nhỏ, bây giờ tôi sẽ không đồng ý ở chung với cậu đâu."  

Chu Dục Trì gật đầu hợp tác, không tranh cãi thêm, nếu không lại càng khó dỗ.  

Nhưng anh khép hờ mắt, con ngươi đen như mực.  

Bàn tay dưới bàn khẽ cong một góc độ khó nhận ra, như đang nắm lấy không khí để so sánh, khiến suy nghĩ trở nên mơ hồ.  

Bây giờ rõ ràng vẫn còn rất nhỏ.  

"Này, cậu có nghe tôi nói gì không?" Khương Tảo vỗ bàn, bắt Chu Dục Trì tập trung.  

Chu Dục Trì ngẩng đầu, ra hiệu mình đang nghe.  

"Thế nên, anh mau dọn đi đi." Khương Tảo kết luận, "Tôi sẽ không ở chung với cậu đâu."  

Chu Dục Trì dựa vào ghế, tư thế thư thái, có vẻ như nghe mà không nghe, cũng không có động tác định đứng dậy hay gì cả.  

Khương Tảo sắp kéo anh dậy rồi.  

Nhưng đúng lúc này, chuông cửa bỗng reo.  

Khương Tảo: "?"  

Hai người nhìn nhau.  

Khương Tảo: "Cậu gọi đồ ăn à?"  

Chu Dục Trì: "Không."  

Khương Tảo nghi hoặc, giờ này là ai chứ?  

Cậu đi ra xem qua ống nhòm cửa, phát hiện người đứng ngoài cửa là Bạch Vân Phàm.  

Bạch Vân Phàm.  

Bạch Vân Phàm!?!  

Khương Tảo lập tức bịt ống nhòm cửa lại, chạy về phòng lấy điện thoại, mở WeChat xem tin nhắn.  

Quả nhiên, sau khi cậu ngủ, Bạch Vân Phàm còn gửi thêm vài tin nhắn.  

[Bạch Vân Phàm: Vậy ngày mai tớ có đến nhà cậu chơi không, mang theo truyện tranh của tôi nữa]

[Bạch Vân Phàm: Cậu ngủ rồi à Tảo Tảo]

[Bạch Vân Phàm: Thôi được, tớ đến trước, có gì ngày mai gặp nói sau]

Vậy người đang đứng ngoài cửa chính là Bạch Vân Phàm, người bạn cùng đọc truyện 19+ của cậu, đang cầm theo sách truyện tranh đồi trụy.  

Khương Tảo thấy không ổn chút nào.  

Trong nhà cậu bây giờ còn có một vị Phật lớn.  

Chu Dục Trì bình thản uống cà phê vừa pha, dáng vẻ không liên quan.  

Không thể giải thích được.  

Nếu để Bạch Vân Phàm, một người có tài liên tưởng phong phú, nhìn thấy Chu Dục Trì trong nhà cậu, lại còn là mức độ qua đêm, thì tuyệt đối không thể giải thích được.  

Cả hai đều mặc đồ ở nhà, vẻ mặt vừa ngủ dậy, thêm vào đó mặt Khương Tảo giờ còn hơi đỏ, trông như thể đã xảy ra chuyện gì đó.  

Khương Tảo nhanh chóng đi đến bên Chu Dục Trì, cúi người nói: "Chúng ta thương lượng chút được không, bạn của tôi đột nhiên đến, cậu có thể vào phòng tránh một chút không?"  

Chu Dục Trì nhấp ngụm cà phê, lạnh nhạt nói: "Bộ tôi là thứ gì không thể để người khác nhìn thấy à?"  

Khương Tảo: Chứ còn cái quái gì nữa!  

Chuông cửa lại reo.  

Bạch Vân Phàm bên ngoài tưởng mình nhầm nhà, xem lại địa chỉ thì không sai, bèn gõ cửa và gọi: "Tảo Tảo! Cậu có ở nhà không!"  

Khương Tảo càng hoảng, cố gắng kéo Chu Dục Trì dậy: "Làm ơn làm phước, để cậu ấy nhìn thấy cậu tôi không biết giải thích thế nào, xin cậu vào trong phòng một lát đi."  

Tốt nhất anh cũng đừng gặp cậu ta, sợ anh bị truyện tranh đam mỹ không che làm cho choáng váng.  

Chu Dục Trì: "Nhưng vào phòng người khác không tốt lắm, dù sao tôi cũng đâu có ở đây."  

Khương Tảo: "?"  

Chu Dục Trì nhìn cậu, hoàn toàn không vội: "Nhìn thấy cũng không sao, dù sao tôi sắp bị đuổi đi rồi, chỉ ngủ với cậu một đêm thôi mà, lát nữa cậu đưa tiền cho tôi, hợp tan trong yên bình."  

Khương Tảo: "..."  

Xin anh đừng nói thế, không thì Bạch Vân Phàm sẽ tưởng chúng ta tình một đêm mất!  

Chu Dục Trì đứng dậy, còn định đi mở cửa giúp Khương Tảo: "Đừng để bạn của cậu đợi lâu."  

Khương Tảo thấy anh thật sự có ý định mở cửa, vội kéo lại: "Tôi nhầm tôi nhầm, tôi cho cậu ở đây được chưa!"  

Chu Dục Trì quay đầu, nhướng mày.  

Tiếng gõ cửa ngày càng nhanh, Khương Tảo thật sự không còn cách nào khác: "Đây là nhà của cậu, làm ơn mau vào phòng đi, trước khi tôi cho phép tuyệt đối đừng ra ngoài!"  

"Ồ, cậu đồng ý ở chung với tôi rồi." Chu Dục Trì thần sắc có vẻ lạnh nhạt, nhưng giọng nói trầm, còn kèm theo cổ họng động đậy, lời nói luôn có sức hút khó tả.  

"Đồng ý rồi, đồng ý rồi, dù sao cũng không phải lần đầu." Khương Tảo buông xuôi, "Anh hai à, anh nhanh lên đi, đạt được mục đích rồi thì đừng hành hạ em nữa, anh không nghe thấy cậu ta sắp đập vỡ cửa nhà em rồi sao."  

Chu Dục Trì hàng mi dưới phủ ánh sáng mờ ảo, bị Khương Tảo đẩy vào phòng.  

Khương Tảo chống tay lên khung cửa, dặn dò thêm: "Cậu tuyệt đối đừng ra ngoài biết không, đợi cậu ấy đi rồi hãy tính."  

Chu Dục Trì vào phòng, gật đầu, nhìn Khương Tảo một lúc, đột nhiên cúi thấp giọng: "Nhưng cậu vừa nói sai một chỗ."  

Khương Tảo: "? Chỗ nào?"  

Chu Dục Trì: "Cậu nên nói là 'cửa nhà của chúng ta'."  

Khương Tảo: "..."  

Im miệng đi!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play