Chương 7 

Khương Tảo: “?” 

Chu Dục Trì nói xong thì quay người bước vào trong nhà. 

Khương Tảo vội vàng bước nhanh theo sau. 

“Không được, không được, cậu phải dọn ra ngoài.” Chu Dục Trì cao lớn, bước chân dài, Khương Tảo đuổi theo sau, miệng lẩm bẩm lo lắng. 

Nghe được câu này, Chu Dục Trì dừng bước. 

Khương Tảo không kịp để ý nên đâm sầm vào lưng anh.

Lưng Chu Dục Trì rắn chắc, cơ bắp căng cứng, khiến Khương Tảo đau điếng, cậu ôm mũi xuýt xoa. 

Chu Dục Trì quay lại, thấy Khương Tảo đang ôm cái mũi bị va đau, anh khẽ nhíu mày. Anh đưa tay gỡ tay cậu ra, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, nghiêng đầu cậu sang trái rồi sang phải, như thể đang kiểm tra xem có bị sưng đỏ gì không. 

Sau khi kiểm tra một lượt mà không thấy dấu hiệu gì, Chu Dục Trì rủ mắt, trầm giọng hỏi: “Mắt mũi để đâu đấy?” 

Khương Tảo lắc đầu, tránh tay anh: “Tại cậu tự nhiên dừng lại mà không nói gì mà.” 

“Ồ, ra là vậy.” Chu Dục Trì đáp một cách qua loa, bước vào bếp bắt đầu rửa nồi. 

Khương Tảo lại lẽo đẽo theo sau, đứng bên cạnh líu lo: “Cậu có nghe tôi nói gì không hả?” 

Chu Dục Trì mở vòi nước, tiếng nước chảy va vào mặt nồi vang lên lanh lảnh. Giọng anh như hòa vào dòng nước: “Nghe rồi. Lý do.” 

“Tôi đã bảo là do nhầm lẫn rồi mà. Căn nhà này vốn không định cho thuê.” Khương Tảo đáp. 

Hơn nữa, cậu là người đồng tính, sao có thể sống chung với trai thẳng chứ! Cậu còn là ông chủ công ty đồ chơi tình thú nữa! Nếu bị phát hiện thì biết làm sao! 

“Vậy đó là lỗi của cậu, đúng không?” Chu Dục Trì nói. “Tôi đi theo quy trình hẳn hoi, ký hợp đồng, trả tiền, ở đây chẳng có gì sai cả.” 

Khương Tảo đuối lý, nghĩ mãi mới hỏi: “Thế sao cậu lại dọn ra ngoài ở?”

Chẳng lẽ vì mâu thuẫn với ai? Dù đúng là Chu Dục Trì đúng có hơi đáng ghét, nhưng chắc chẳng ai đánh lại anh. 

Chu Dục Trì rửa xong nồi, lau tay, bắt đầu cắt táo đã rửa sẵn ở bên cạnh: “Muốn dọn thì dọn. Cậu không ở trường, tôi cũng chán.” 

Thế nên mới chạy đến đây quấy rầy cậu à! 

Chẳng qua cậu chỉ chặn anh có một tháng, quên bỏ chặn, vậy mà anh lại nhỏ nhen như thế, dùng cách này để trả thù cậu. 

“Thế sao lại đúng ngay căn nhà này? Thượng Hải thiếu gì nhà, sao cậu lại chọn đúng chỗ này…”  

Khương Tảo nói được nửa câu thì miệng đột nhiên bị nhét một miếng táo. 

Táo ngọt thanh, ngón tay Chu Dục Trì vô tình lướt qua khóe môi cậu, để lại cảm giác tê dại nhẹ nhàng, rõ ràng hơn cả vị táo. 

Rồi giọng anh vang lên, không đứng đắn chút nào: “Là duyên phận, Tảo Tảo.” 

Khương Tảo: “?” 

“Duyên phận khiến chúng ta gặp nhau.” Chu Dục Trì tiếp tục. “Nghe câu này bao giờ chưa?” 

Khương Tảo, nhai nhai nhai: “…” 

Duyên phận cái đầu anh. 

“Ăn mì đi.” Chu Dục Trì đút táo xong thì bắt đầu cắt tiếp để bày đĩa. “Không thì lát nữa tự rửa bát.” 

Dù Khương Tảo không cam lòng, nhưng cậu vẫn khuất phục trước viễn cảnh phải tự rửa bát.

Cậu vừa ăn mì, vừa đi tới đi lui giữa bếp, phòng khách và các khu vực chung, lùng sục khắp nơi. 

Hình như cậu không để sản phẩm của công ty tình thú ở ngoài đâu nhỉ? Cậu nhớ lần trước cậu lẫn lộn cây massage thiết kế dạng vỏ tai nghe với tai nghe thật, sau khi phân biệt rõ thì đã cất vào phòng rồi, đúng không? 

Trời , đáng sợ quá. Căn nhà này đầy rẫy đồ 18+. 

Nghĩ đến nguy cơ này, Khương Tảo điên cuồng lắc đầu: “Không được, tôi mặc kệ, cậu phải dọn đi.” 

Chu Dục Trì tựa vào quầy bếp, thong thả uống một ngụm nước, mắt cụp xuống, dáng vẻ lười nhác: “Lại sao nữa đây, ông giời con?” 

Khương Tảo thấp thỏm, cảnh giác hỏi: “Cậu dọn vào đây từ bao giờ? Không tự tiện vào phòng khác đấy chứ?” 

Chu Dục Trì: “Hỏi làm gì?” 

“Đây là nhà tôi, sao tôi biết cậu có động vào đồ của tôi hay không.” Khương Tảo đáp. 

Chu Dục Trì trả lời: “Mới thôi. Bảo là có thể xách vali vào ở, tôi thấy có phòng mở cửa sẵn nên vào. Sao, muốn dẫn tôi đi tham quan phòng khác à?” 

“Không đời nào, nghĩ thôi cũng đừng hòng.” Khương Tảo đáp ngay tức thì, rồi chỉ tay về phía phòng bên phải phòng khách: “Nhất là phòng đó, cậu tuyệt đối không được vào.” 

“Ừ.” Chu Dục Trì chỉ ừ một tiếng.

Ừ? Dễ dàng thế á? 

Khương Tảo không tin: “Tôi nói thật đấy, cậu mà vào phòng tôi, tôi sẽ không để cậu yên đâu.” 

“Ồ.” Chu Dục Trì chỉ về phía phòng bên trái phòng khách: “Đó là phòng tôi, cậu muốn vào thì cứ tự nhiên.” 

Anh còn bắt chước giọng cậu, nhấn mạnh: “Tôi cũng nói thật.” 

Khương Tảo: “??” 

Cậu nhận ra Chu Dục Trì đang trêu mình, tức giận đập bàn: “Tôi bảo cậu dọn đi ngay, tôi không cho cậu ở đây.” 

Chu Dục Trì bất ngờ ném điện thoại qua cho cậu, nói: “Muộn rồi.” 

Khương Tảo cầm điện thoại, Chu Dục Trì bảo: “Mật mã không đổi, mở WeChat ra tự xem đi.” 

Khương Tảo làm theo, mở khóa, vào WeChat, cậu thấy tin nhắn Dương Du gửi cho Chu Dục Trì. 

【Dương Du: Tảo Tảo nhà cô nhờ con chăm sóc nhé, Dục Trì ~ [Trái tim.JPG]】 

Trời ơi, mẹ ruột bán con. 

“Dì đã đồng ý cho chúng ta sống chung, còn dặn tôi chăm sóc cậu.” Chu Dục Trì cười. “Sao tôi nỡ dọn đi được.” 

Khương Tảo: “.” 

Đừng có nói như thể anh vừa công khai với mẹ tôi vậy.

“Nếu cậu thấy không ổn thì cậu dọn đi.” Chu Dục Trì nói. “Tôi thấy chỗ này ổn lắm.” 

Khương Tảo sốc, sao anh mặt dày thế. 

Sao Chu Dục Trì cứ phải chen vào cuộc sống của cậu, đến cả nhà cũng muốn tranh, đây là nhà cậu mà! 

Khương Tảo nghĩ đến việc phải tìm nhà mới, chuyển đống đồ chơi công việc đi, dọn nhà rồi sắp xếp lại, tốn kém quá. 

Bản tính hiếu thắng của đàn ông trỗi dậy, Khương Tảo tuyên bố: “Tôi không dọn. Đây vốn là nhà tôi.” 

Chu Dục Trì nhún vai, cầm bát cậu ăn xong, hỏi: “Táo còn ăn không?” 

“Ăn.” Khương Tảo đáp không do dự, nhưng ngay lập tức nhận ra không ổn: “Cậu lại đánh trống lảng!” 

“Không có.” Chu Dục Trì ngẩng mắt nhìn cậu, khựng lại một chút, rồi nói: “Nhưng điện thoại cậu hình như đang rung, cũng lâu rồi đấy.” 

Nghe vậy, Khương Tảo mới nhớ ra đúng là có tiếng rung bần bật từ nãy. 

Cậu vô thức sờ túi áo tìm điện thoại, nhưng bất ngờ chạm phải một vật cứng, nhỏ, tròn tròn. 

Có hạt nổi, đang rung liên hồi. 

Khương Tảo: !!! 

Cậu bật dậy. 

Không cần sờ kỹ cậu cũng biết đó là gì. 

Là quả trứng rung sáng nay Trình Giai Mẫn nhét cho cậu a a a a a a! 

Cảm giác xấu hổ ập đến, tai cậu đỏ rực lên trông thấy. 

Cậu luống cuống, chắc là vừa nãy cử động mạnh quá nên vô tình bật công tắc. Tần số rung không mạnh, áo cũng không sát người, nên cậu không cảm nhận rõ. 

Chu Dục Trì thấy cậu phản ứng dữ dội, tỏ ra hứng thú: “Sao thế?” 

Tiếng rung của quả trứng kêu ù ù, cực kỳ chói tai. Khương Tảo vội che túi áo, mắt né tránh, mặt đỏ dần lan đến má và cổ. 

Giọng cậu bất giác nhỏ đi, còn run run: “Haha, ngồi lâu mệt quá. Chuyện nhà mai nói tiếp, tôi buồn ngủ, đi ngủ đây.” 

Sợ Chu Dục Trì tiếp tục hỏi, cậu rào trước: “Cậu cũng về ngủ đi, ngủ ngon, ngủ ngon nha.” 

Nói xong, cậu chạy biến vào phòng mình, đóng sầm cửa. 

Bên ngoài chỉ còn Chu Dục Trì. 

Đồng hồ treo tường trong phòng khách tích tắc chạy, ánh đèn sàn vàng ấm hắt qua tấm chắn hình thoi, làm mờ tầm nhìn trước bàn. 

Chu Dục Trì đứng một mình trong bếp, đôi mắt tối màu lướt qua một chút khác lạ, rất nhạt, rất nhẹ, thoáng qua, chẳng ai nhận ra. 

Hồi lâu, anh kéo ghế ngồi xuống, giấu sắc mặt đi rồi ăn nốt chỗ táo còn lại. 

---  

Tắm xong, Khương Tảo nhốt mình trong phòng, nhất quyết không ra ngoài. 

Cậu cảm thấy nếu còn ở chung nhà với Chu Dục Trì thì cậu sẽ chết mất. 

Thế giới tươi đẹp này không còn đẹp nữa. Trời ơi, sao quả trứng rung tự nhiên lại rung lên chứ. 

May mà Chu Dục Trì không phát hiện, không thì cậu độn thổ thật luôn quá. 

Khương Tảo úp gối vào mặt, nằm trên giường lăn qua lăn lại mấy vòng, gào thét trong lòng, đôi môi đầy đặn bị mím đến biến dạng. 

Cậu lật người lại, nhưng đè phải một món đồ kỳ lạ. Nhìn kỹ mới thấy hóa ra là chuông trang trí quần áo, chắc hôm qua thu dọn rơi trên giường. 

Khương Tảo vô cảm ném nó vào hộp đựng phụ kiện tình thú, rồi mở laptop, bắt đầu gõ. 

【Dòng trứng rung Tiểu Hồ Điệp 

Trải nghiệm sử dụng: Một sao (Trên thang điểm năm) 

Đề xuất cải tiến: 

[ Tần số rung yếu nhất quá nhỏ, nhỏ đến mức không cảm nhận được. Bọc trong vải là không thấy rung gì luôn, chẳng có tác dụng!! ]

[Công tắc thiết kế không thân thiện, cực kỳ dễ bị bật nhầm, cần đổi vị trí và gia cố!!]

[Tiếng rung to, to, to quá!! Tần số nhỏ nhất mà đứng cách một người vẫn nghe thấy! Có phải muốn cả vòng năm mét biết mình đang dùng đồ chơi không!】 

Viết xong, Khương Tảo gửi tài liệu cho Tề Dĩ Nhiên.

【Tảo Tảo Ngủ Sớm: Mau bảo phòng thiết kế sửa ngay】 

【Tảo Tảo Ngủ Sớm: Phản nhân loại quá】 

Đối phương trả lời: 

【 Tề Dĩ Nhiên: Vâng, sếp】 

【 Tề Dĩ Nhiên: Còn hoa văn thì sao? Đường vân có ưng không, có cần tăng độ ma sát không?】 

【Tảo Tảo Ngủ Sớm: [Cười Cười.JPG]】 

【Tảo Tảo Ngủ Sớm: Tôi chưa dùng kiểu đó [Cười Chết.JPG]】 

Đối phương “Ồ” một tiếng, không biết nghĩ gì, mãi sau mới nhắn: 

【 Tề Dĩ Nhiên: Sếp, nếu mất ngủ nữa thì thật sự có thể thử đấy】 

Khương Tảo: “…” 

Hôm nay cậu đúng là không ngủ nổi. 

Bạch Vân Phàm bị cậu cúp máy, chắc cũng không xem được anh chàng tạp dề cơ bụng, nhắn WeChat tới tấp. 

【Bạch Vân Phàm: Tảo Tảo】 

【Bạch Vân Phàm: Cậu sao thế sao thế sao thế sao thế】 

【Bạch Vân Phàm: Cậu chưa bao giờ cúp máy vô cớ với tôi, chẳng lẽ nhà có trộm!!】 

【Tảo Tảo Ngủ Sớm: Không sao, tôi không sao】 

【Tảo Tảo Ngủ Sớm: Mà cũng không hẳn là không sao. Nhà không có trộm, nhưng giờ tinh thần của tôi hơi tệ】 

【Tảo Tảo Ngủ Sớm: Cần bình tĩnh lại】 

【Bạch Vân Phàm: ?】 

【Bạch Vân Phàm: Chuyện gì thế】 

Khương Tảo bĩu môi. 

【Tảo Tảo Ngủ Sớm: Chuyện này hơi phức tạp, lần sau tôi kể】 

Khương Tảo tắt điện thoại, lăn thêm vài vòng, không biết có phải mệt quá không mà tối đó cậu chìm vào giấc ngủ nhanh bất thường. 

— 

Sáng hôm sau. 

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ hơi chói, không dịu như mọi ngày. 

Khương Tảo bị chuông báo thức gọi dậy, cậu mở mắt, ngẩn ngơ nhìn trần nhà. 

Hình như cậu mơ một giấc mơ siêu ngớ ngẩn. 

Trong mơ, cơ bụng mở cửa cho cậu, đồ lót tình thú vương vãi khắp sàn, Chu Dục Trì bằng một cách kỳ lạ nào đó đã trở thành bạn cùng nhà với cậu, nói muốn sống chung, còn tốt bụng nhắc cậu tắt quả trứng rung kêu nửa ngày trời. 

Quá vô lý. 

Khương Tảo vươn vai, nhìn căn phòng chẳng khác gì ngày thường, cậu xỏ dép, mơ màng mở cửa ra ngoài rót nước uống. 

Mắt còn cay xè, cậu lảo đảo vào bếp, cầm bình nước, nhìn trái nhìn phải, không thấy cốc của mình đâu. 

Chắc ngủ mờ mắt, miệng khô khốc, cậu ngửa đầu, định ôm bình tu ừng ực. 

Nhưng đột nhiên, một lực kéo cậu lại. 

Một bàn tay đè bình nước xuống. 

Tư thế tựa nửa ôm, như thể vòng cậu vào lòng. 

Khương Tảo còn đang ngửa đầu, chưa kịp thu lại, đã thấy một đôi mắt lọt vào tầm nhìn. 

Màu mắt sâu thẳm khiến cậu cảm giác mùa thu như mang theo làn gió quen thuộc, nóng bức. 

“Tỉnh táo lại đi.” Tóc Chu Dục Trì hãy tóc còn ướt, anh rủ mắt, cách một khoảng gần mà xa, khẽ gõ lên đầu cậu, đưa cốc nước tới. 

“Cốc đây.” 

Khương Tảo: 0.0? 

… 

Ngừng hai giây, cậu tỉnh như sáo. 

Trời ơi! 

Đây không phải mơ! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play