Lạc Lạc thầm nghĩ, thật may mắn khi cô có thể gặp Vân Miên Miên trong trò chơi sinh tồn này.

Vân Miên Miên không hề hay biết việc mình đưa đồ ăn lại khiến Lạc Lạc cảm động đến vậy. Cô đang đắm chìm trong kiếm phổ, không thể kiềm chế được, bắt đầu học theo các chiêu thức trên đó.

Nghĩ ngợi một lát, cô đến bàn chế tác, làm một thanh trường kiếm gỗ chắc.

Dù sao sau này làm kiếm đồng cũng cần đến, chi bằng làm trước một thanh để luyện tập.

Chỉ là cô không có bất kỳ kiến thức cơ bản nào, rất nhiều thứ đều không nắm bắt được trọng điểm. Luyện hai tiếng đồng hồ, mệt thì có mệt, nhưng cứ cảm thấy mình làm sai chỗ nào đó.

Vì thế, cô đành phải đi thỉnh giáo Lạc Lạc.

"Lạc Lạc, cái kiếm phổ này tớ làm theo, nhưng cứ cảm thấy kỳ quái, nhiều động tác không làm được thì phải làm sao?"

"Quên mất chưa nói với cậu nếu cậu không có cơ sở thì phải học kiến thức cơ bản trước, chính là các bước hình cơ bản, bộ pháp, thân pháp, thủ pháp và nhãn pháp. Bước hình bao gồm cung bộ, mã bộ, hư bộ, phó bộ và nghỉ bộ..."

Vân Miên Miên rất nghiêm túc: "Vậy tớ   phải làm thế nào?"

Lạc Lạc:  cậu cứ học bước hình bộ pháp trước đi, học xong rồi tớ dạy cậu  những cái khác."

Vân Miên Miên: "Được!"

Lát sau, Lạc Lạc gửi một video đến.

Trong video, Lạc Lạc quay lại cảnh mình biểu diễn năm loại bước hình và các loại bộ pháp.

Lạc Lạc dáng người rất cao, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan trông đoan trang tú lệ, lông mày hơi đậm, đôi mắt phượng không giận mà uy.

Vân Miên Miên xem xong, khen: "Oa, Lạc Lạc, sao   cậu   lợi hại vậy?"

Lạc Lạc: "Cái này chỉ là cơ bản thôi, tớ học từ nhỏ mà."

Vân Miên Miên: "cậu và em trai đều biết võ công à?"

Lạc Lạc: "Đúng vậy."

Vân Miên Miên: "Vậy em trai cậu chắc cũng rất lợi hại."

Lạc Lạc: "Đúng vậy, em ấy rất ưu tú."

Vân Miên Miên học hai lần, sau đó cũng quay video gửi cho Lạc Lạc.

Lạc Lạc rất nghiêm túc giúp cô xem, chỉ ra một vài vấn đề.

"Cậup có thiên phú đấy, chỉ là kiến thức cơ bản chưa vững thôi, luyện nhiều là được."

"Thật vậy á?"

Nghe Lạc Lạc nói mình có thiên phú, Vân Miên Miên mừng rỡ.

"Ừ, cố lên nhé!"

Chương 14: Trên biển, công lịch ngày thứ năm

Việc dù giấy được đấu giá ở Sảnh Giao Dịch thu hút rất nhiều người chơi.

Mặc dù mọi người không thể nhìn thấy giao dịch thành công, cũng không biết dùng thứ gì để đổi, nhưng có người chơi sau khi có được giấy dù sẽ khoe trên kênh trò chuyện.

"Má ơi, cái dù giấy này trâu bò quá, ngoài che mưa còn có tác dụng công kích và phòng ngự nữa, chỉ dùng một bản vẽ vũ khí và hai cái ghế để trao đổi thì quá đáng giá."

"Không phải chứ, một cái dù mà có nhiều tác dụng vậy á?"

"Đúng! Trước đó tôi cũng không nghĩ tới, có lẽ người chế tạo gặp may mắn nên tự mang buff?"

"Không thể nào, đồ từ bàn chế tác ra đều giống nhau cả."

"Tôi dùng hai thuỷ tinh, mười sợi tơ, mười cây trúc và hai mươi khối sắt để đổi được! Lỗ vốn rồi, nhưng không có cách nào, mùa mưa không có dù không được!"

"Mấy người trên lầu đều là đại lão, phải cần nhiều đồ như vậy mới đổi được một cái dù, xem ra tôi hết hy vọng rồi."

Thấy việc buôn bán dù giấy hot như vậy, mọi người đều lấy ra nhiều thứ tốt để đổi, Sở Tử Gia rất động lòng, anh cũng muốn làm dù giấy để bán.

Nhưng Sở Tử Gia cầm dù giấy nghiên cứu nửa ngày, anh không có bàn chế tạo, dù biết nguyên liệu là những thứ đó, cũng không làm ra được dù giấy.

Nhưng anh nghĩ đến một người.

Trương Tấn Thành, người hay tuyển người trên kênh trò chuyện.

Chẳng phải anh ta cũng có bàn chế tạo sao?

Có lẽ anh ta có thể làm được.

Trương Tấn Thành xuất hiện trên kênh trò chuyện rất thường xuyên, thông thường đều là khoe khoang việc mình mở rương báu , còn khoác lác tuyển người gia nhập đội của mình.

Sở Tử Gia mở kênh trò chuyện, rất nhanh đã thấy tên anh ta.

Anh lập tức nhắn tin riêng cho Trương Tấn Thành.

Sở Tử Gia: "Chào anh, tôi muốn nói chuyện hợp tác chế tạo dù giấy"

……

Trên biển, công lịch ngày thứ năm.

Thời tiết: Mưa phùn

Tối qua mưa suốt một đêm, đến sáng nay vẫn chưa có dấu hiệu tạnh.

Sóng biển cuồn cuộn, sương mù bao phủ, xung quanh trở nên mờ ảo, giọt mưa dày đặc từ trên trời rơi xuống, đánh vào thuyền phát ra tiếng lộp độp, gió lạnh thổi vào người lạnh cóng.

Một đêm trôi qua, tổng số người chơi còn sống lại giảm đi.

Trên biển bầu trời âm u, không còn cách nào che mưa, cứ thế này, mỗi ngày sẽ có rất nhiều người ch·ết.

Kênh trò chuyện đầy tiếng oán than, có người đã bị cảm.

Thể chất không tốt, dầm mưa hai ngày, sinh bệnh là chuyện bình thường.

Thời tiết quá lạnh, Vân Miên Miên thậm chí không muốn ra khỏi ổ chăn ấm áp.

Nhưng hôm nay còn rất nhiều việc phải làm, sáng sớm, tin nhắn đã tích tích tích vang không ngừng.

Cô liếc nhìn, Hồ Nguyên và Nhiếp Dương Quang đều đang oanh tạc tin nhắn của cô.

Việc buôn bán dù giấy không tệ, tối qua làm mười hai cái đã bán hết từ lâu, Nhiếp Dương Quang thúc giục cô nhanh chóng sản xuất.

Vân Miên Miên lần lượt trả lời một câu "được", lúc này mới rời giường.

Cô duỗi người, chậm rãi đi ra khỏi phòng thuyền.

Hôm nay vận may bình thường.

Gieo xúc xắc may mắn được số 5: Một ngày bình thường, không có chuyện tốt cũng không có chuyện xấu.

Nếu vậy, Vân Miên Miên không vội đi câu rương báu, cô kiểm tra một vòng trên boong tàu xem hôm nay có cá không.

Không thấy con nào, hơi đáng tiếc, nhưng mấy con cá nhặt được ngày hôm qua vẫn còn sống.

Vân Miên Miên quyết định nuôi trước, chờ đến lúc đó cô tìm cơ hội làm cá nướng ăn.

Cô uống một ly sữa bò, ăn một bát cơm chiên hải sản, lúc này mới đến bàn chế tạo bắt đầu làm việc.

Hồ Nguyên gửi cho cô 40 phần vật tư chế tạo dù, chụp ảnh trong nhóm để Nhiếp Dương Quang cũng có thể thấy.

Nhiếp Dương Quang: "Miên Miên, buổi sáng làm 40 cái dù giấy không vấn đề gì chứ?"

Vân Miên Miên: "Không thành vấn đề."

Một cái dù chỉ cần vài phút, nhiều nhất cũng chỉ hơn hai tiếng là có thể làm xong.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play