Vân Miên Miên nói: "Có lẽ vậy, nếu phía sau có người kiếm được bàn chế tác cùng dù giấy thì giai đoạn trước chúng ta cũng kiếm đủ rồi."

Hơn nữa, cô không nói cho Nhiếp Dương Quang và Hồ Nguyên biết.

Bán xong dù giấy, cô còn có thứ khác để bán, chính là bếp lò.

Nhưng trong tay cô lại có quá ít bùn đất. Muốn chế tạo bếp lò cần bùn đất, mà theo cô quan sát, hiện tại rất ít người khai thác được bùn đất.

Cô cũng chỉ mở được bùn đất từ rương báu mang khóa.

Có lẽ sau khi hết thời gian bảo vệ tân thủ, bùn đất sẽ nhiều hơn một chút.

So sánh ra thì cây đuốc dễ chế tạo hơn nhiều, nhưng nó lại quá dễ bị sao chép, chỉ cần có bàn chế tạo là được.

Nhưng Vân Miên Miên lại nghĩ đến Trương Tấn Thành.

Đến lúc đó, nếu mình làm ra cây đuốc rồi bị hắn ta sao chép thì chẳng phải là lỗ to sao?

Hơn nữa, Vân Miên Miên đoán không chỉ mình cô có mồi lửa.

Người chơi đều mang theo đồ đạc từ thế giới thực tới mà.

Chắc chắn có không ít người hút thuốc.

Mà người hút thuốc thì ai lại không mang bật lửa chứ?

Dù giấy vẫn khan hiếm hơn.

Cô sẽ quan sát trước, đợi đến khi mọi người đều có thể khai thác được bùn đất thì cô sẽ thu mua rồi làm bếp lò.

Nhiếp Dương Quang nói: "Được thôi. Tôi sẽ đăng bài quảng cáo ngay, cậu cứ làm mười cái dù giấy trước đi. Tôi cũng có mấy tờ giấy dầu và cây trúc, tôi chia cho cậu."

---

Rất nhanh, trên diễn đàn "Sinh tồn trên biển" xuất hiện một bài viết hot:

#Thần khí mùa mưa - Dù giấy ra đời, nhanh tay thì còn!

Kênh trò chuyện đều đang bàn tán về bài viết này.

"Mọi người ơi, có dù thật kìa! Mười hai cái dù đang được treo ở sảnh giao dịch."

"Là hình thức đấu giá, không biết cuối cùng sẽ rơi vào tay mấy ông hoàng châu Âu nào."

"Ai trả giá cao thì được thôi, ai có nhiều vật tư thì lấy được. Loại bè gỗ cấp một như tôi thì không cần mơ mộng."

"Chỉ có mười hai cái thì ích gì? Cả khu nhiều người thế này, bài viết còn nói là có thể cứu vớt mọi người."

"Bài viết còn nói gì nữa? Có thể nhắn tin riêng cho chủ thớt, chỉ cần bạn cung cấp đủ nguyên liệu thì họ cũng có thể giúp bạn làm dù."

"Người đăng bài là Nhiếp Dương Quang! Lần trước chính hắn ta bán vũ khí, người này lợi hại vậy sao? Lần này lại là hắn."

Vân Miên Miên vừa lướt trò chuyện, vừa ăn khoai tây nướng.

Hôm nay cô một cái rương báu còn chưa câu được, trước không vội đợi câu rương lên rồi lại nói.

Mười hai cái dù giấy đã giao cho Nhiếp Dương Quang.

Hy vọng anh ta có thể bán được giá tốt.

Tiếp theo, Vân Miên Miên chỉ cần chờ Hồ Nguyên đưa vật tư cho cô, rồi cô lại giao dù giấy cho Nhiếp Dương Quang đi giao dịch là được.

Đợi mười hai cái dù giấy bán xong, cô sẽ lại làm tiếp.

Trời đã nhá nhem tối, sắp tối hẳn rồi.

Vân Miên Miên nhìn mặt nước, có vẻ không được bình tĩnh lắm.

Tối hôm qua là cá thu, đêm nay sẽ có loại cá gì đây?

À đúng rồi, còn có thịt cá.

Vân Miên Miên lấy ra một miếng thịt cá, dùng dây thép treo lên trên bếp lò nướng.

Tuy không có gia vị, nhưng có thịt ăn cũng không tệ. Thịt cá tươi mới trên lửa phát ra tiếng mỡ xèo xèo, da cá co lại vì nóng, thịt cá cũng từ từ đổi màu, tỏa ra mùi thơm khiến người ta thèm thuồng.

Cá còn chưa nướng xong thì rương báu đã mắc câu.

Vân Miên Miên kéo lên xem.

[Nhận được rương đồng]

[Mở rương đồng, nhận được: Cơm chiên hải sản x2, bánh khoai tây x2, kẹo bông gòn x2, một đôi dép lê hình gấu xù, thùng nhựa x2]

Lần này trong rương có nhiều đồ ăn thật, hơn nữa cô đang lo không có dép lê để đi, cả ngày đi giày thể thao không thoải mái chút nào. Thùng nhựa cũng rất thiết thực, dung tích 5 lít, đặt dưới máy lọc nước có thể hứng được mấy ngày mà không cần phải thay chai liên tục.

Mở xong rương báu.

Vân Miên Miên lại mở ba lô ra xem, mọi thứ đều đầy ắp.

Đồ ăn cũng không có chỗ để, hoặc là phải ăn nhanh lên, để bên ngoài dễ bị hỏng.

Thứ cô cần nhất bây giờ là nâng cấp ba lô.

Tơ thì có rồi, chỉ là da hươu cấp hai thì không biết kiếm ở đâu ra.

Cô cũng treo đơn ở sảnh giao dịch rồi, nhưng chẳng ai liên hệ cả.

Vân Miên Miên đoán có lẽ phải gi.ết hươu mới có da, giống như thịt cá vậy.

Nhưng đây là trên biển, hươu đâu ra? Có lẽ phải dùng đến tấm thẻ lên đảo kia, sau khi lên đảo, biết đâu lại gặp được hươu.

Nói tóm lại, vẫn phải nhanh chóng nâng cấp thôi.

Muốn nâng cấp ba lô thì phải lên đảo, muốn lên đảo thì phải lên cấp 4 trước đã.

Còn thiếu 4 viên thuỷ tinh nữa...

Tiếng "tít tít tít" cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Có tin nhắn mới.

Sau khi thêm bạn bè, tin nhắn đến sẽ có âm báo.

Vân Miên Miên mở ra xem, là Lạc Lạc.

"Hôm nay câu được vật tư cũng không tệ lắm, có một món khá hay, cậu xem này."

"Hai cái rương báu đều là  đồng, đồ cũng không ít!"

"Còn nữa, bè gỗ của tớ đã lên cấp hai rồi."

[Mảnh chìa khóa x1, lục lạc x1, tơ x5, Kiếm pháp cơ sở mười ba thức x1]

Vân Miên Miên bị cuốn hút bởi quyển "Kiếm pháp cơ sở mười ba thức".

Lạc Lạc: "Tớ xem qua quyển kiếm pháp này rồi, nó thuộc loại nhập môn, rất thích hợp cho người mới bắt đầu. Tớ thì tập võ từ nhỏ nên không dùng được, không biết có ích gì cho cậu không."

Vân Miên Miên: "!!!"

Đương nhiên là có ích rồi.

Cô vội vàng lấy quyển kiếm pháp ra xem, hóa ra đây là kiếm phổ Thái Cực kiếm.

Lạc Lạc: "cậu có gì không hiểu thì cứ hỏi tớ nhé."

Vân Miên Miên: "Được."

"Cậu muốn đổi gì? Đồ ăn được không?"

"Được đó, tớ  vừa hay hết đồ ăn rồi."

Vân Miên Miên ba lô không đủ chỗ chứa, đồ ăn để bên ngoài dễ hỏng, dứt khoát có qua có lại cho Lạc Lạc.

Vân Miên Miên đưa bánh bao và bánh khoai tây cho Lạc Lạc, nghĩ ngợi rồi lại chia cho cô ấy một quả đào mật.

Nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, Lạc Lạc cũng rất vui vẻ.

Gần đây cô ấy toàn ăn bánh bao, tuy có thịt cá nhưng không có lửa thì không thể ăn sống được, nếu ăn hỏng bụng thì rất phiền phức, nên cô ấy đã lâu không ăn thứ gì khác, miệng cũng sắp nhạt hết cả vị rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play