Vừa kiếm được món đồ khá ổn, chia cho cậu một cái nhé."
Vân Miên Miên reo lên: "nhìn xem"
Lạc Lạc đáp lời: "vận may có cũng không tệ lắm."
Vân Miên Miên tò mò: “là gì vậy”
Hôm nay Lạc Lạc câu được ba cây trúc, một vỏ sò và ba đôi vớ. Thấy Vân Miên Miên quan tâm mình, cô định cho cô ấy một đôi vớ.
Vân Miên Miên đương nhiên muốn đổi vớ rồi!
Đây là thứ cô ấy vừa cần.
"Vậy cậu muốn gì nào?"
Lạc Lạc ngẫm nghĩ: "Không biết nữa, hay là thức ăn nước uống đi."
"Cậu vẫn chưa câu được thức ăn nước uống à?"
Lạc Lạc lắc đầu: "Không phải, chủ yếu là chỉ câu được một rương báu, nên vẫn không đủ."
Vân Miên Miên nhớ đến bản vẽ cần câu trung cấp vừa mở được.
Có nên đổi cho Lạc Lạc không nhỉ, giúp cô ấy nâng cấp cần câu.
"Tớ có bản vẽ cần câu trung cấp này, cậu muốn đổi không?"
Lạc Lạc ngạc nhiên.
Cô không ngờ Vân Miên Miên lại dùng đồ tốt như vậy để giao dịch với mình.
Có bản vẽ cần câu trung cấp và năm dây câu, cần câu của cô có thể nâng cấp rồi.
Dạo gần đây Lạc Lạc luôn cố gắng, cô ăn mặc tằn tiện, mỗi ngày chỉ uống một lọ nước, ăn một cái bánh bao. Cô dùng số bánh bao và nước tiết kiệm được đổi lấy đủ khối sắt và gỗ. Tối qua cô còn nhờ Nhiếp Dương Quang làm cho một cái rìu. Tối qua có con cá quái cắn bè gỗ của cô, cô mới dùng bè gỗ đuổi được nó đi, nếu không bè gỗ vỡ tan thì cô cũng không sống nổi.
Cô nỗ lực như vậy chỉ để sống sót, chờ em trai mình vào trò chơi.
Ngày nào cô cũng tự nhủ, nếu cô chết, em trai sẽ không còn nơi nương tựa.
Nếu có cần câu trung cấp thì tốt quá.
Nhưng vẫn còn xa mới đạt cấp ba, không biết có kịp nâng cấp trong bảy ngày không. Mỗi ngày cô chỉ câu được một rương báu, tích cóp đủ vật tư thật khó khăn.
Lạc Lạc kinh ngạc thốt lên: "!!!"
Vân Miên Miên giục: "cậu xem trong ba lô có gì đổi được không? Tớ đổi cho cậu."
"Cảm ơn cậu"
Ngoài lời cảm ơn, Lạc Lạc không biết nói gì hơn.
Vân Miên Miên xua tay: "Không có gì!"
Lạc Lạc lấy hết vật tư trong ba lô đưa cho Vân Miên Miên, trừ một ít thức ăn nước uống.
Vân Miên Miên thấy vậy liền nói: "Không cần nhiều vậy đâu."
Tổng cộng cô nhận ba cây trúc, hai giấy dầu, một vỏ sò và hai đôi vớ.
Lạc Lạc hào phóng với cô, Vân Miên Miên cũng dứt khoát giúp người cho trót. Cô đến Sảnh Giao Dịch dùng năm khối sắt và hai bánh bao đổi lấy năm dây câu, cùng với bản vẽ cần câu trung cấp đưa cho Lạc Lạc.
Lạc Lạc nhận lấy, nhất thời không biết nói gì.
Chương 12: Trên biển, công lịch ngày thứ tư, 2
Sở Tử Gia vốn chỉ mong có được cái áo mưa bằng nhựa là tốt rồi.
Vì nhiều người đem đủ thứ đồ lộn xộn đến đổi với anh.
Ví dụ như: chậu nhựa cũ nát, mũ lưỡi trai, thùng sắt nhỏ.
Tuy rằng chậu nhựa và thùng sắt đội lên đầu cũng có tác dụng che mưa, nhưng anh không cần loại đồ đó.
Cho đến khi anh thấy chiếc dù giấy kia.
"Đây là... dù?"
Anh mừng rỡ nhấp vào xem thông tin chi tiết của dù giấy.
"[Tên: Dù giấy
Một chiếc dù giấy vừa đẹp vừa thiết thực, màu xanh da trời trong cơn mưa bụi, che mưa cho bạn.]
Thuộc tính: Công kích +2, Phòng thủ +1
Độ bền: 26"
Thế mà còn có cả công kích và phòng thủ.
Thật là khoa trương.
Sở Tử Gia tròn mắt, lập tức nhấp xác nhận giao dịch, sợ đối phương đổi ý.
Anh lấy dù giấy ra khỏi ba lô, cẩn thận xem xét, phát hiện đầu dù rất nhọn, thảo nào có công kích. Mặt dù làm rất chắc chắn, trông rất vững chãi, căng ra chắc có thể đỡ được sát thương.
Sở Tử Gia biết mình đã đổi được bảo bối!
Không chỉ không lo bị mưa, còn có đạo cụ đa năng rất hữu dụng.
Anh lập tức xem thông tin người giao dịch với mình.
Kết quả người đó ẩn danh.
Không thấy tên và bất kỳ thông tin gì.
Nhưng Sở Tử Gia có thể trò chuyện với người đó, dù sao Sảnh Giao Dịch cũng có dịch vụ hậu mãi, sau khi giao dịch xong có mấy ngày bảo đảm, người mua và người bán có thể nhắn tin cho nhau.
Sở Tử Gia nhắn: "Anh còn dù giấy này không?"
Nếu có thì anh muốn đổi thêm mấy cái, đem bán chắc chắn được giá hời, biết đâu đổi đủ vật liệu để lên cấp ba.
Vân Miên Miên đáp: "Anh có bản vẽ vũ khí không?"
Sở Tử Gia ngẩn người, anh chỉ có một bản vẽ vũ khí, đã đổi cho Vân Miên Miên rồi, nhưng anh vẫn muốn dù giấy.
Thứ này có thị trường mà vô giá.
Chỉ cần tung ra thị trường, khối người tranh nhau cướp.
Anh đoán mình là người đầu tiên có được dù giấy từ người này.
"Bản vẽ vũ khí không có, nhưng tôi có thứ khác để đổi, cô cần gì?"
Vật phẩm tốt nhất trong ba lô Sở Tử Gia không phải bản vẽ vũ khí kia, nhưng anh sẽ không đem ra.
Vân Miên Miên ngẫm nghĩ: "Anh có gì?"
Sở Tử Gia đáp: "Cô cần vật liệu không? Khối sắt, bông, nhựa tôi đều có."
Mấy thứ này không có giá trị gì, ít nhất không đổi được dù giấy.
"Tôi không cần mấy thứ đó."
Mấy thứ này cô muốn đổi thì có thể tự treo lên Sảnh Giao Dịch.
Vân Miên Miên không trả lời anh nữa, mà tiếp tục đi câu rương báu.
Rất nhanh, trời lại mưa, lần này là mưa phùn kéo dài.
Giọt mưa rơi trên mặt Vân Miên Miên, mát lạnh.
Cô lau nước trên mặt, đứng dậy về phòng.
Tiện thể đem bàn chế tạo vào nhà luôn.
Mưa mỗi lúc một lớn, Vân Miên Miên dứt khoát tự làm cho mình một chiếc dù giấy, sau đó thiết kế thêm một cái giá đơn giản, có thể cố định dù giấy trên giá, như vậy cô không cần phải cầm dù nữa.
Cái giá tuy đơn giản, còn hơi thô kệch xấu xí, dù sao không có bản vẽ, cô tự vẽ bừa, nhưng dùng được là được.