“Này, Nhiếp Dương Quang, cậu cũng quá là sung sướng đi?”

“Tôi sắp cóng đến tê cả người rồi, mà cậu lại có thảm lông cơ đấy?”

“Đại ca, thảm lông ở đâu ra thế? Cậu còn không? Tôi đổi vật tư cho cậu!”

“Không thể tin được, tôi vẫn còn ở trên bè gỗ đây, Nhiếp Dương Quang cậu sống thoải mái quá rồi.”

“Thảm lông ở đâu ra vậy?? Tôi cũng muốn.”

Nhiếp Dương Quang: “Không đổi, không đổi đâu, đây là bảo bối của tôi mà.”

Trương Tấn Thành: “Chờ tôi mở khóa bàn chế tạo xem sao, biết đâu cũng làm ra được thảm lông với chăn đấy, đến lúc đó hoan nghênh mọi người nhắn tin riêng cho tôi đổi đồ.”

Hôm nay Trương Tấn Thành câu được bản vẽ bàn chế tạo sơ cấp rồi.

Chỉ còn thiếu một khối sắt nữa là có thể chế tạo, anh ta tin rằng ngày mai sẽ kiếm được khối sắt đó thôi, đến lúc đó có thể làm ra được nhiều thứ lắm.

Ở thế giới thực, anh ta là giám đốc kinh doanh bất động sản, mới vào game có hai ngày, đã dùng cái miệng dẻo quẹo của mình thu phục được hai thằng đàn em.

Anh ta định thừa lúc mọi người còn chưa có bàn chế tạo, tích cóp vật tư để thăng cấp, đến lúc đó sẽ trở thành người mạnh nhất toàn khu ba.

Anh ta chơi nhiều game rồi, biết tầm quan trọng của việc thăng cấp, anh ta còn muốn lập bang hội nữa, chỉ cần làm ăn phát đạt, đến lúc đó mỗi người trong bang đều phải nộp vật tư đúng hạn, anh ta chẳng cần làm gì cũng có được rất nhiều đồ.

Kim Bảo Toàn: “Lão đại của bọn tôi là người đầu tiên có bàn chế tạo, đến lúc đó sẽ mở khóa thêm nhiều vật tư hơn, hoan nghênh mọi người gia nhập đội của bọn tôi, chỉ cần mỗi ngày nộp năm khúc gỗ là được, người của đội sẽ được ưu tiên hỗ trợ làm công cụ.”

Cát Huy: “Bàn chế tạo làm được đủ thứ hết, nhưng danh ngạch có hạn thôi, mọi người nhanh tay đăng ký nhé.”

Kim Bảo Toàn: “Đúng vậy, ai đến trước thì được, vật tư khan hiếm lắm, mọi người đừng bỏ lỡ cơ hội.”

Trương Tấn Thành: “Hôm nay mở năm suất đăng ký, ai muốn đăng ký thì nhắn tin riêng cho tôi nhé.”

Nhiếp Dương Quang vốn chỉ định khoe cái thảm lông với gối ôm của mình thôi, ai ngờ lại thấy Trương Tấn Thành ở đây khoe mẽ.

Anh ta không nhịn được nói: “Cái gì mà đầu tiên chứ, bàn chế tạo có người làm ra từ lâu rồi, chẳng qua người ta khiêm tốn thôi.”

Trương Tấn Thành thấy tin nhắn này thì trợn tròn mắt, nhưng rất nhanh sau đó anh ta cười khẩy nói: “Ai thế? Chẳng lẽ là cậu chắc?”

Nhiếp Dương Quang: “Không phải tôi, nhưng có người làm ra rồi đấy, người ta không như ai kia, chưa làm xong đã đi khoe khắp nơi.”

Kim Bảo Toàn: “Chắc chắn là không có rồi, lão đại của bọn tôi là người đầu tiên có mà, trước giờ có thấy ai nói có bản vẽ bàn chế tạo đâu.”

Cát Huy: “Đúng đấy, khoác lác cũng phải có chứng cứ chứ, có bản lĩnh thì đưa ra đây xem nào.”

Nhiếp Dương Quang: “…”

Anh ta không tiện nói tên Vân Miên Miên ra, anh ta đoán cô cũng không muốn người khác biết mình đâu.

Nhiếp Dương Quang: “Tôi chưa bao giờ nói dối, các anh tin hay không thì tùy.”

Lời anh ta nói cũng ảnh hưởng đến một số người, nhưng vẫn có người nhắn tin riêng cho Trương Tấn Thành, muốn nhờ anh ta làm công cụ.

Sinh tồn trên biển cần rất nhiều thứ, có người muốn làm đuốc, có người muốn làm rìu hoặc lưới đánh cá, còn có người muốn nâng cấp bè gỗ lên cấp hai để làm mái che mưa chắn gió cho thuyền nhỏ.

Cũng có người nhắn tin riêng cho Nhiếp Dương Quang, hỏi ai có bàn chế tạo, muốn anh ta liên hệ giúp.

Nhưng Nhiếp Dương Quang không trả lời, anh ta đã hứa với Vân Miên Miên rồi, ít nhất cũng phải hỏi ý kiến cô đã.

-

Ngày thứ ba theo lịch biển.

Thời tiết từ trời trong chuyển sang nhiều mây.

Hôm nay trời không nắng gắt như vậy, ngược lại có mây có gió, ở trên biển rất dễ chịu.

Vân Miên Miên rời giường, đi xem máy lọc nước, sắp đầy rồi.

Cô chỉ ngủ tám tiếng, vẫn chưa đến giờ.

Cô lấy xúc xắc may mắn ra, ném lên trời.

Rất nhanh con số may mắn hiện ra.

Là 1!

【1: Chuyện tốt thành đôi: Bất kể là thu hoạch gì đều sẽ được gấp đôi.】

Cái này tốt quá rồi.

Vân Miên Miên lấy cần câu ra, chuẩn bị vừa câu rương báu vừa ăn sáng.

Bữa sáng hôm nay là bánh rán hành.

Vừa lấy ra khỏi ba lô, cô đã ngửi thấy mùi hành thơm lừng.

Vỏ bánh vàng ruộm giòn tan, hai mặt đều được chiên chín kỹ, nên rất thơm và giòn, cắn một miếng là hương hành lan tỏa khắp nơi.

Hương hành hòa quyện với mùi bột bánh, vừa giòn vừa thơm, nhưng bên trong lại mềm mại.

Lớp vỏ và hành lá đan xen phong phú, càng ăn càng thấy ngon.

Ăn hết cả cái rồi mà Vân Miên Miên vẫn chưa no.

Ngon thật!

Đồ ăn trong game không hiểu sao lại ngon hơn ở thế giới thực.

Vân Miên Miên lần đầu tiên được ăn bánh rán hành ngon đến vậy.

Nếu có thêm một ly sữa bò uống tối qua nữa thì tuyệt vời.

Hai thứ này mỗi thứ chỉ có một cái, không biết sau này còn câu được không nữa.

Cô ăn bánh rán hành với sữa bò cũng là để giải phóng bớt chỗ trong ba lô.

Tổng cộng chỉ có mười ô vuông, mấy đồ cần giữ tươi này lại không để bên ngoài được, chỉ có thể để trong ba lô, như vậy thì không còn chỗ cho đồ khác nữa.

Cô phải tiêu thụ bớt một chút thôi.

Còn có nước táo cũng có thể uống một chai.

Nước táo là thứ tốt, chứa nhiều thành phần dinh dưỡng, ví dụ như vitamin A, vitamin E, Kali…, giúp duy trì chức năng sinh lý bình thường của cơ thể.

Vân Miên Miên lấy nước táo ra, uống một ngụm.

Vị thanh mát dễ chịu, vị chua ngọt đọng lại rất lâu trên đầu lưỡi.

Cô còn chưa uống xong thì đã thấy khung chat liên tục sáng lên.

Cô nhấp vào xem thì thấy có rất nhiều tin nhắn mới.

Tin mới nhất là của Nhiếp Dương Quang.

Nhiếp Dương Quang: “Bạn tôi trả lời rồi, cậu ấy bảo có thể đổi, nhưng thứ cậu ấy muốn, cô có thể không có đâu.”

“Cô dậy chưa đấy?”

“Uy uy, trả lời tôi nhanh đi mà.”

Vân Miên Miên: “Thứ gì?”

Nhiếp Dương Quang: “Cậu ấy muốn vũ khí, dao phay hoặc rìu gì đó, nếu cô có thì cậu ấy có thể đổi cho cô nhiều vật tư hơn đấy.”

Vân Miên Miên có một con dao phay, nhưng cô giữ lại dùng để thái dưa hấu.

Nhưng cô có thể làm ra cái khác mà.

Có bàn chế tạo, làm được nhiều thứ lắm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play