Hồ Nguyên thì không có, nhưng chỗ Nhiếp Dương Quang lại có tận hai cái.

Vân Miên Miên liền nói ngay: "Tôi đổi hai cục than hoạt tính của cậu bằng một cái gối ôm nhé? Gối ôm có thể dùng gối đầu ngủ buổi tối, rất thoải mái đấy."

Trên sô pha của Vân Miên Miên có hai cái gối ôm, cô dùng một cái là đủ rồi, vừa hay đem đi đổi đồ.

Nhiếp Dương Quang nghe vậy thì rất vui vẻ.

"Được thôi, tôi đổi với cô."

Anh ta mở ra than hoạt tính cũng không biết để làm gì, gối ôm thì tốt hơn, gối ngủ thoải mái.

Nhiếp Dương Quang hỏi: "Mà cô cần than hoạt tính làm gì vậy?"

Vân Miên Miên nghĩ một chút, vẫn quyết định nói cho anh ta biết. Bản vẽ máy lọc nước sau này chắc chắn không chỉ mình cô có, Nhiếp Dương Quang đến lúc đó có được khẳng định sẽ biết than hoạt tính dùng để làm gì, giờ lừa anh ta cũng không cần thiết.

Vân Miên Miên cảm thấy anh ta tốt bụng, người cũng không tệ, sau này biết đâu còn có thể hợp tác.

Vân Miên Miên đáp: "Tôi vừa mới có được bản vẽ máy lọc nước, cần than hoạt tính."

Nhiếp Dương Quang kêu lên: "Không phải chứ, lợi hại vậy! Vậy sau này tôi mà không có nước uống có thể tìm cô mua nước nha."

Thấy anh ta phản ứng như vậy, Vân Miên Miên cười, "Được thôi."

Cô lại nói thêm một câu: "Nhưng anh đừng nói cho người khác biết nhé."

Nhiếp Dương Quang đáp: "Ừ, cô không muốn tôi nói thì tôi không nói."

Nhiếp Dương Quang lại hỏi: "Cô làm được cả giường sô pha lẫn máy lọc nước, cô có bàn chế tạo không?"

Vân Miên Miên đáp: "Có chứ."

Nhiếp Dương Quang ngưỡng mộ: "Thích thật, tôi mới thấy có một người mở ra được bản vẽ bàn chế tạo, không ngờ cô cũng có."

Vân Miên Miên nói: "Có khi ngày mai anh cũng mở ra được đấy."

Nhiếp Dương Quang cười: "He he, hy vọng vậy. Giường sô pha của cô làm xong chưa?"

Vân Miên Miên đáp: "Còn thiếu chút vật liệu nữa."

Nhiếp Dương Quang nói: "Vậy à, mà bọt biển với vải bông thì tôi cũng không có."

Nhiếp Dương Quang cảm thấy Vân Miên Miên rất lợi hại, sớm như vậy đã làm ra bàn chế tạo rồi, anh ta còn chưa thấy ai làm được. Anh ta có dự cảm, Vân Miên Miên là một "đại gia", phải tranh thủ làm quen với cô sớm mới được.

Anh ta chủ động nói: "Nếu tôi mở ra được, tôi sẽ nói cho cô biết, dù sao tôi giữ cũng vô dụng."

Vân Miên Miên đáp: "Được, cảm ơn anh."

Xem ra Nhiếp Dương Quang này đúng là người tốt bụng.

Vì thế Vân Miên Miên lại hỏi anh ta: "À đúng rồi, anh có mảnh chìa khóa không?"

Nhiếp Dương Quang ngạc nhiên: "Hả? Cô cần cái đó làm gì?"

Vân Miên Miên đáp: "Tôi có việc cần dùng."

Nhiếp Dương Quang nói: "Tôi không có, nhưng bạn tôi có, tôi có thể giúp cô hỏi xem cậu ấy có đổi không."

Vân Miên Miên mừng rỡ: "Tuyệt!"

Chỉ thiếu một mảnh nữa là có thể ghép thành một chiếc chìa khóa hoàn chỉnh, cô rất muốn mở chiếc rương khóa kia sớm một chút.

Không ngờ lại có thể hỏi được tin tức ở chỗ Nhiếp Dương Quang.

*

Chương 8: Trên biển, công lịch ngày thứ ba

Trong lúc Nhiếp Dương Quang giúp cô đi hỏi mảnh chìa khóa, Vân Miên Miên đã bắt đầu chế tạo máy lọc nước.

Một miếng vải bông, một bao than hoạt tính, còn có một chai nước khoáng.

Có vật liệu, làm rất đơn giản, bỏ vào bàn chế tạo, không bao lâu sau đã ra một chiếc máy lọc nước hoàn toàn mới.

Vừa làm xong, Vân Miên Miên lập tức đem ra dùng.

Nguyên lý của thứ này rất đơn giản, nhìn dòng nước biển được lọc thành nước sạch tinh khiết, từng giọt từng giọt chảy vào chai nước khoáng, Vân Miên Miên rất vui vẻ.

Mười tiếng đồng hồ rót đầy một chai, vừa hay sáng mai tỉnh dậy là có thể đổi chai khác.

Đợi đến khi cô dọn được cái thùng nhựa 5 lít kia ra, là có thể trực tiếp chứa nước mấy ngày liền mà không cần đổi chai.

Mỗi ngày hai chai nước, cơ bản đủ cho cô uống.

Nước mở rương ra có thể đem đi trao đổi tài nguyên khác.

Cứ 30 khúc gỗ đổi hai chai nước, mỗi ngày cô có thể kiếm thêm 30 khúc gỗ, nếu tài nguyên nước khan hiếm, còn có thể đổi được những thứ tốt hơn.

Nhưng có lẽ việc này sẽ không kéo dài được lâu.

Sau này có lẽ mọi người đều sẽ có bàn chế tạo và máy lọc nước.

Nhưng không thể lo xa đến vậy, ít nhất hiện tại xem ra cô là người duy nhất có.

Điều này có nghĩa là cô đang đi trước phần lớn mọi người.

Nằm trên giường, Vân Miên Miên bắt đầu lên kế hoạch cho những việc cần làm ngày mai.

Việc thứ nhất là tung xúc xắc, việc thứ hai là câu rương báu.

Lúc này, Nhiếp Dương Quang gửi tin nhắn tới.

Nhiếp Dương Quang: "Bạn tôi không trả lời, chắc là ngủ rồi, đợi mai cậu ấy dậy nói cho tôi biết tôi sẽ báo lại cho cô."

Vân Miên Miên đáp: "Được, tôi chờ tin của anh."

Nhiếp Dương Quang: "Ừ ừ, ngủ ngon."

Có được thảm lông và gối ôm từ Vân Miên Miên, đêm nay Nhiếp Dương Quang có thể ngủ ngon giấc, nên anh ta rất cảm kích cô.

Thấy Nhiếp Dương Quang gửi lời mời kết bạn.

Vân Miên Miên chấp nhận.

Người này có vẻ cũng không tệ.

Vân Miên Miên dùng nước biển rửa tay và mặt, lại dùng một chút nước sạch làm ướt khăn, đơn giản lau tay và mặt, dù sao trong nước biển có muối, còn sót lại trên người sẽ không thoải mái.

Thay đồ giữ ấm xong, cô mới ngả lưng lên giường.

Không thể không nói, ngủ trên giường cảm giác thật sự quá tuyệt vời, giống như việc sinh tồn trên biển cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.

Nhưng vẫn không thể quá thả lỏng.

Hôm nay làm nhiều việc như vậy, để khen thưởng bản thân, Vân Miên Miên lấy từ trong ba lô ra chai sữa bò kia, ừng ực ừng ực uống hết.

Sữa bò có vị dịu ngọt, chất sữa mềm mại, uống vào ngọt thanh như tơ lụa.

Ngon thật.

Tiếc là chỉ có một chai.

Nếu mỗi ngày đều có thể uống thì tốt rồi.

Vân Miên Miên cảm thấy mãn nguyện nhắm mắt lại.

Có lẽ là hôm nay làm quá nhiều việc, cô vừa đặt lưng xuống đã ngủ say.

---

Nhiếp Dương Quang gối ôm, dùng thảm lông quấn kín người gửi một tấm ảnh lên kênh trò chuyện.

Trong ảnh, Nhiếp Dương Quang với thân hình mập mạp được bao bọc kín mít, một tay chống đầu, khuỷu tay đặt lên chiếc gối ôm mềm mại.

Anh ta không lộ mặt, không nhìn thấy biểu cảm, nhưng chỉ nhìn tư thế này thôi cũng biết anh ta đang rất hưởng thụ và thoải mái.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play