Khi sự việc xảy ra, cậu vừa ăn xong miếng cơm cuối cùng, đang định dọn dẹp hộp cơm thì đột nhiên nghe thấy tiếng "rầm" — cánh cửa sắt bị ai đó đẩy mạnh mở ra.
Có lẽ do phản xạ có điều kiện từ những lần bị bắt nạt trước, Tống Hạ theo bản năng trốn vào sau đống thiết bị bỏ hoang ở góc sân thượng, không muốn để người khác phát hiện ra mình.
Cậu thầm tính, đợi những người kia rời đi rồi mới ra ngoài.
Sau này nghĩ lại, cậu đã hối hận hàng vạn lần. Nếu khi đó cậu không trốn đi, mà lập tức lao ra tạo ra chút hỗn loạn, thì liệu mọi chuyện phía sau có thay đổi hay không?
Người tới là một nhóm học sinh.
Đám người kia ồn ào huyên náo, Tống Hạ cũng không nghe rõ họ nói những gì, chỉ lờ mờ nhận ra, giữa tiếng cười cợt chế giễu, bọn họ đang vây quanh một nam sinh ở giữa.
Bọn họ nói cậu ta "quá quyến rũ", "không biết lượng sức mình", dường như vì đã thu hút sự chú ý của ai đó, khiến đám người kia bất mãn.
Những chuyện bắt nạt kiểu này, Tống Hạ đã trải qua không biết bao nhiêu lần chỉ trong vỏn vẹn nửa tháng. Nếu như ở trường cũ, có lẽ cậu còn có thể vì nhất thời bốc đồng mà ra mặt bênh vực, thế nhưng đây là Học viện Gia Đức — cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nếu lúc này xông ra cản trở, cũng chỉ là tự dâng mình làm mục tiêu cho những kẻ kia chà đạp mà thôi.
Vì vậy, cậu chỉ biết trốn trong góc, bịt chặt tai, giả vờ như không nhìn, không nghe thấy gì hết.
Không ngoài dự đoán, chẳng bao lâu sau, tiếng đấm đá vang lên dữ dội.
Cậu bé kia tính khí cũng khá cứng cỏi, qua động tĩnh có thể nghe ra rằng cậu ta không chịu để mặc cho người ta đánh, mà còn liều mạng phản kháng. Tiếc rằng sức một người làm sao chống nổi nhiều người. Giữa những tiếng la hét ầm ĩ, Tống Hạ mơ hồ nghe được cậu bé đó hình như đã đẩy ngã ai đó rồi lao về phía mép sân thượng.
"Giỏi thì nhảy xuống đi!"
Tống Hạ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng thốt lên như vậy.
Ngay lúc đó, cậu đã cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, sau này xác nhận lại, đúng là giọng của Cố Du.
Cố Du cười lạnh, uy hiếp cậu thiếu niên kia: "Hôm nay mày không nhảy xuống, sau này lần nào gặp tao, tao đánh mày lần đó."
Ngay sau đó là một trận xào xạc hỗn loạn, rồi tiếp đến là những tiếng kêu thất thanh.
"Má ơi, nó thực sự nhảy rồi!"
Tòa nhà thí nghiệm có tám tầng lầu, người rơi từ sân thượng xuống lập tức gây ra náo động lớn bên dưới.
Khoảnh khắc nhận ra chuyện gì đã xảy ra, đồng tử Tống Hạ co rút dữ dội, tim như ngừng đập. Nhưng cậu không dám nhích người, càng thu mình chặt hơn vào trong góc khuất.
Ban đầu, đám người kia cũng hoảng loạn thật sự. Có kẻ bò sát ra mép sân thượng nhìn xuống dưới, thất thanh hét lên: "Nhiều máu quá!"
Giọng Cố Du lại vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nói: "Nó tự trượt chân rơi xuống đấy, chết luôn thì càng tốt."
"Còn nếu nó chưa chết thì sao?" Có người dè dặt hỏi.
Cố Du liếc mắt sang kẻ kia, ánh mắt khiến đối phương lập tức hiểu ý, vội vàng đổi giọng: "Tôi... tôi xuống dưới xem."
Cố Du thu ánh mắt lại, lạnh lùng quét mắt nhìn quanh một lượt, giọng càng trầm hơn: "Chuyện hôm nay, bất kể ai cũng không được phép tiết lộ nửa lời. Thằng đó, dù chết hay sống, đối với tôi cũng chẳng có gì to tát. Nhưng nếu chuyện này lộ ra ngoài, mấy người tự lo mà gánh hậu quả."
Mấy tên đàn em vội vàng đồng thanh cam đoan: "Bọn tôi nhất định không nói gì hết."
"Cái thằng họ Chương đó, tính cách bình thường đã âm u quái gở rồi, tự mình nghĩ không thông mà nhảy lầu, liên quan gì đến bọn mình?"
Đám người nhanh chóng tự thuyết phục mình, chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng lúc đó, Cố Du đột nhiên dừng lại.
Cậu ta nheo mắt, lạnh giọng ra lệnh: "Lục soát hết nơi này cho tôi."
Một nửa sự yên tâm mà Tống Hạ vừa có được lập tức tan biến.
Cậu bị kéo ra dễ như trở bàn tay.
Cố Du túm lấy cằm Tống Hạ, chăm chú quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt cậu, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo:
"Cậu còn chưa nói cho tôi biết, cậu trốn ở đây làm gì vậy? Thỏ con."
Tống Hạ cụp mắt, không dám ngẩng đầu, khóe mắt lại len lén liếc về phía cánh cửa sắt trên sân thượng. Đám đàn em đã chặn kín lối ra, hoàn toàn không còn đường trốn.
Bây giờ, việc duy nhất cậu có thể làm là thuận theo đối phương, khiến cậu ta hoàn toàn buông lỏng đề phòng.
"Nếu tôi không cẩn thận, có khi đã để cậu chạy thoát rồi đấy." Giọng Cố Du nhẹ nhàng, nhưng khiến sống lưng người ta lạnh buốt.
"Tôi..." Giọng Tống Hạ run rẩy, chỉ tay về hộp cơm đặt bên cạnh, ấp úng đáp:
"Tôi... tôi đang ăn cơm ở đây."
Cố Du nhìn theo hướng cậu chỉ, khẽ cười khẩy:
"Tội nghiệp quá, bị bắt nạt đến mức chẳng có chỗ ăn cơm?"
Mặt Tống Hạ trắng bệch, khẽ gật đầu, trong lòng thầm mắng, ai gây ra chuyện này còn cần hỏi sao?
Cậu khẽ ngẩng mắt, cẩn trọng quan sát nét mặt của Cố Du, cảm giác ánh mắt sắc như dao của cậu ta dừng trên mặt mình rất lâu.
May mắn là, cuối cùng mọi chuyện vẫn đúng như cậu mong đợi: Cố Du chỉ khẽ nhếch khóe môi, hoàn toàn giảm cảnh giác với cậu.
Dù sao, một kẻ đáng thương bị bắt nạt đến mức phải trốn ra nơi này ăn trưa thì có gì đáng để cậu ta phải đề phòng chứ?
"Đừng sợ, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi có thể coi như chưa từng nhìn thấy gì cả, thế nào?"
Tống Hạ không có lựa chọn nào khác.
Cậu chỉ có thể run rẩy đồng ý, cố gắng để bản thân trông giống như một con thỏ trắng nhỏ bị dọa đến ngơ ngẩn, tuyệt đối không hó hé dù chỉ một lời.
Những ngày sau đó, từ những mẩu chuyện vụn vặt mà bạn học bàn tán, cậu dần ghép nối lại phần tiếp theo của sự việc.
Nam sinh họ Chương kia, đã chết.
Rơi từ tầng tám xuống, tử vong tại chỗ.
Nhà trường đưa ra tuyên bố rất chắc chắn, nói rằng đó là tự tử, nhưng nguyên nhân cụ thể thì mơ hồ không rõ. Có người bảo do áp lực học hành, cũng có người nói vì thất tình, thậm chí có người nhắc rằng cậu ta vốn mắc bệnh trầm cảm nên mới nghĩ quẩn.
Tóm lại, không ai truy cứu sự thật.
Phụ huynh của người chết từng hai lần tới trường đàm phán, nhưng sau khi nhận một khoản tiền bồi thường lớn thì cũng không xuất hiện nữa, sự việc cũng theo đó mà lắng xuống hoàn toàn.
Không ai nhắc thêm một câu, càng không ai dám lên tiếng phản đối.
Một sinh mạng đang sống sờ sờ, cứ thế lặng lẽ tan biến.
Tống Hạ chỉ thấy nực cười, trong lòng dâng trào một cơn giận dữ không cách nào phát tiết.
Cậu biết rõ mình đã tận mắt chứng kiến điều gì, cũng biết sau vẻ yên ả kia đang che giấu bóng tối nhơ nhớp đến nhường nào.
Cậu hiểu rất rõ, nhưng rồi cậu có thể làm được gì đây?
Vạch trần sự thật? Đi tố cáo Cố Du sao?
Cậu chẳng qua chỉ là một học sinh đặc cách không mấy ai quan tâm, còn đối phương lại là người thừa kế của nhà họ Cố — kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Dù có nói ra sự thật, cũng sẽ chẳng có ai tin cậu.
Ngược lại, rất có thể còn tự đẩy mình vào hoàn cảnh khốn cùng.
Từ ngày hôm đó, cậu gần như đêm nào cũng mất ngủ.
Mỗi lần khó khăn lắm mới chợp mắt được, đều bị ác mộng làm cho bừng tỉnh.
Ban đầu, giấc mơ của Tống Hạ rối loạn và mơ hồ, như bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc.
Nhưng sau đó, chúng dần trở nên rõ ràng hơn.
Lúc đầu chỉ là những mảnh vụn đứt quãng, rồi càng lúc càng cụ thể, càng lúc càng chân thực.
Nhiều chi tiết dần ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh, và lúc này Tống Hạ mới bàng hoàng nhận ra — mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết đam mỹ học đường, nơi tất cả nhân vật đều là nam.
Trong cuốn tiểu thuyết đó, Tống Hạ chỉ là một nhân vật pháo hôi hoàn toàn vô dụng, đến khi nhân vật thụ chính thức xuất hiện thì cậu đã sớm trở thành một kẻ tàn phế.
Theo diễn biến của cốt truyện, vì tận mắt chứng kiến chuyện bạn học Chương bị đẩy xuống từ sân thượng, Tống Hạ sau đó hoàn toàn bị Cố Du kiểm soát, dần dần trở thành kẻ phụ thuộc vào cậu ta, thậm chí còn bị đem ra làm công cụ lấy lòng những thiếu gia quý tộc khác, biến thành một món đồ chơi đẹp đẽ cho họ tùy ý giày vò.
Ban đầu, để tránh rắc rối, cậu chỉ giả vờ yếu đuối. Nhưng càng về sau, Tống Hạ nhận ra mình chẳng cần phải giả vờ — bởi vì cậu thực sự rất yếu.
Cậu không phải chưa từng thử phản kháng, nhưng mỗi lần phản kháng, kết cục đều là bị Cố Du và đám đàn em dùng những cách thức nhục nhã nhất để tra tấn và làm nhục.
Trong mơ, Tống Hạ nhìn thấy bản thân từng chút, từng chút một bị nghiền nát lòng tự trọng, cho đến khi nhân vật thụ chính thức xuất hiện, cuộc đời cậu mới le lói chút ánh sáng.
Nhưng ánh sáng ấy cũng không kéo dài được bao lâu.
Giống như bạn học Chương, cậu dần dần lọt vào tầm ngắm của người mà Cố Du yêu thích — cũng chính là nhân vật công Hàn Dật. Sau một trận cãi vã kịch liệt với Hàn Dật, Cố Du đã lạnh lùng cười khẩy, rồi trước mặt Hàn Dật, thẳng tay đẩy cậu xuống từ sân thượng.
Khoảnh khắc ấy, tiếng gió gào thét bên tai, cảm giác cơ thể mất đi trọng lực rồi đột ngột rơi xuống từ độ cao chót vót, chân thực đến rợn người.
Tống Hạ luôn tỉnh dậy giữa đêm trong trạng thái toàn thân đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch như muốn nổ tung.
Ban đầu, cậu còn có thể tự an ủi bản thân rằng đó chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng khi giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại, ngày một rõ ràng và chân thực hơn, Tống Hạ bắt đầu nghi ngờ —
Có lẽ đó không phải là mơ.
Mà là sự thật đang đến gần.