"Xem tôi vừa phát hiện ra gì này, một chú thỏ con đang run rẩy kìa."
Giọng nói đùa cợt, lười nhác vang lên từ phía trên đầu, khiến lòng Tống Hạ chùng xuống. Cậu ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt sắc lạnh lạnh lùng.
Chỉ nghe giọng nói thôi cậu đã lờ mờ đoán được, đến khi nhìn thấy khuôn mặt thì cuối cùng cũng xác nhận.
Là Cố Du.
Người thừa kế trẻ tuổi của nhà họ Cố, một trong những nhân vật nổi bật của Học viện Gia Đức, một thiếu gia đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Cố Du có dáng người cao ráo, ngũ quan tinh tế, mang theo vẻ kiêu ngạo bẩm sinh. Cùng một bộ đồng phục, nhưng nhờ chất liệu và đường cắt may tinh xảo hơn, mặc trên người cậu ta lại giống như đồ cao cấp đặt riêng, kiểu dáng cổ điển mà khí chất thì thanh nhã.
Cố Du cũng đã nhìn rõ dáng vẻ của Tống Hạ.
Cậu ta nhướng mày, liếc qua mấy người phía sau rồi bất chợt bật cười: "Ồ, còn là một mỹ nhân nữa cơ đấy."
Tống Hạ vội vàng cúi đầu, cụp mắt xuống, ôm gối thu mình thành một cục nhỏ, cố gắng khiến sự tồn tại của mình trở nên bé nhỏ nhất có thể.
Cậu cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh như đang thẩm định của Cố Du chăm chú dán lên mình, tựa như mãnh thú khóa chặt con mồi.
Cố Du nhìn vậy chỉ thấy thú vị hơn. Cậu ta ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Tống Hạ, giọng điệu mềm mỏng nhưng lại toát ra sự lạnh lẽo khiến người ta rùng mình: "Thỏ con, tôi đang nói chuyện với cậu đấy. Vừa rồi, cậu đã thấy hết rồi đúng không?"
Tống Hạ nhanh chóng liếc ra phía sau anh.
Bốn, năm cậu con trai cao lớn đang đứng thành vòng sau lưng Cố Du.
Những người này ai nấy đều mang vẻ mặt ngang ngược, ánh mắt nhìn cậu đầy ác ý, không nghi ngờ gì đây chính là nhóm kẻ kiêu căng ngạo mạn nhất Học viện Gia Đức.
Tống Hạ vội vã cúi thấp đầu, vai run lên nhè nhẹ, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cậu hiểu rõ, lúc này tuyệt đối không phải thời điểm để cậy mạnh, trong lòng trào dâng trào sự hối hận, sớm biết vậy hôm nay cậu đã không nên tới đây.
"Không... tôi không thấy gì cả." Tống Hạ cố gắng nặn ra câu trả lời, giọng nói run rẩy, ngập tràn sợ hãi.
Dáng vẻ hoảng loạn này khiến sự lạnh lẽo trong mắt Cố Du dịu đi đôi chút, cậu ta bật cười khẽ rồi hỏi tiếp: "Thế cậu có biết tôi là ai không?"
"Biết... biết ạ." Tống Hạ lắp bắp đáp.
Sắc mặt Cố Du chợt lạnh xuống, giọng nói cũng trầm hơn vài phần: "Vậy chắc cậu cũng nghe nói rồi, tôi cực kỳ ghét những đứa trẻ không thành thật."
Cậu ta tiến lên một bước, ép sát hơn: "Tôi hỏi lại lần nữa, chuyện vừa rồi, cậu có nhìn thấy không?"
Tống Hạ nhắm chặt mắt lại, im lặng hồi lâu như đang đấu tranh dữ dội với nỗi sợ trong lòng. Đến khi khoảng thời gian ấy dài đến mức làm người ta mất kiên nhẫn, cậu mới run rẩy mở miệng trả lời: "Có... có thấy."
Thân hình cậu gầy gò, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, hàng mi run rẩy không cách nào che giấu sự hoảng loạn, cả người khẽ run lên, trông càng khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót.
Chính vẻ mong manh đáng thương ấy khiến cơn giận dữ vốn kìm nén của Cố Du cũng dần tiêu tan, ngược lại còn sinh ra chút hứng thú trêu chọc.
"Đừng sợ mà, thỏ con." Cậu ta cười khẽ, ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm Tống Hạ lên, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt cậu.
Tống Hạ bị buộc phải ngước đôi mắt ướt đẫm, đỏ bừng lên, mang theo chút ngơ ngác mà nhìn cậu ta.
Tống Hạ là học sinh được đặc cách tuyển thẳng mới nhập học tại Học viện Gia Đức trong học kỳ này.
Trước khi vào trường, cậu chưa từng nghĩ tới việc ngôi trường mà ba mẹ đã dốc cạn tiền bạc và các mối quan hệ để đưa cậu vào lại có thể khiến người ta ngột ngạt đến vậy.
Học viện Gia Đức — một ngôi trường quý tộc danh xứng với thực.
Khác hẳn với những trường công lập bình thường mà cậu từng theo học, nơi đây có sự phân chia giai cấp hết sức rõ rệt. Gia thế và bối cảnh quyết định địa vị trong trường học, từ giáo viên đến học sinh đều ngầm chấp nhận quy tắc ngầm này.
Đứng trên đỉnh kim tự tháp là những công tử, tiểu thư sinh ra trong các gia đình quyền quý danh giá; thấp hơn một bậc là những học sinh xuất thân từ gia đình khá giả; còn những người như Tống Hạ — ba mẹ phải dốc toàn lực, dựa vào thành tích học tập xuất sắc mới miễn cưỡng chen chân được vào — thì lại nằm ở tầng đáy thấp nhất của kim tự tháp.
Thực ra, gia đình Tống Hạ cũng không đến mức nghèo khó, thu nhập của ba mẹ cậu đủ để duy trì cuộc sống trung lưu bình thường.
Nhưng ở Học viện Gia Đức, cậu lại bị xem như tầng lớp bần cùng.
Một sự tồn tại mà ai ai cũng có thể tùy ý ức hiếp.
Nửa tháng nhập học, Tống Hạ đã dần hiểu rõ quy luật sinh tồn tại Học viện Gia Đức: muốn sống yên ổn, tốt nhất đừng tỏ ra quá nổi bật.
Vì vậy, cậu luôn cẩn trọng dè dặt, như đi trên băng mỏng, cố gắng tránh đắc tội với bất kỳ ai.
Thế nhưng, rắc rối vẫn không ngừng ập tới.
Hộc tủ của cậu ngày nào cũng bị nhét đầy rác, đi trên đường thì thường xuyên bị người ta vô cớ xô đẩy, ngay cả khi đến căn-tin trường, bất kể ngồi ở đâu cũng bị mắng là chiếm chỗ của người khác.
Không còn cách nào khác, Tống Hạ đành phải lên tầng thượng của khu nhà thí nghiệm để ăn cơm mỗi ngày.
Sân thượng này rất ít người lui tới, là nơi cậu tình cờ phát hiện ra, cũng là "căn cứ bí mật" duy nhất cho phép cậu thả lỏng trong ngôi trường ngột ngạt này.
Nào ngờ hôm nay, tại chính nơi này, cậu lại tận mắt chứng kiến một vụ bắt nạt nghiêm trọng liên quan tới mạng người.