Từ khi đăng cơ đến nay đã ba tháng, Estella vẫn luôn khao khát biết được rốt cuộc trong thánh điện tối cao thờ phụng thứ gì — tương truyền đó là tượng thần chân chính của Thần Ánh Sáng — nhưng vị Thần Sư lại nghiêm khắc từ chối nàng, nói rằng từ xưa đến nay, chưa từng có người phụ nữ nào đặt chân vào thánh điện tối cao.

Linh cảm về một điều bất thường âm ỉ trong lòng nàng, thế nên nàng ngày đêm vùi mình nghiên cứu mật thất luyện kim mà phụ thân để lại.

Cha nàng — John II — là một ác ma đáng sợ, vì muốn trường sinh bất lão mà âm thầm tìm kiếm vô số phù thủy để luyện chế dược phẩm kéo dài tuổi thọ, nhưng lòng tham của ông ta chưa bao giờ thỏa mãn. Để bảo vệ vương vị vững bền, không bị hoàng tử chính thất chiếm đoạt, ông ta thậm chí không ngần ngại cho con trai ruột uống độc dược làm suy giảm trí tuệ.

Estella may mắn thoát nạn, không phải vì được John II sủng ái, mà là vì ông ta tin tưởng tuyệt đối vào tư tưởng "nữ nhân sinh ra đã ngu muội, yếu đuối và nhát gan". Huống hồ, Đế quốc Thần Thánh Quang Minh chưa từng có nữ giới nắm quyền, nên ông ta càng xem thường nàng hơn.

Nói cho cùng, nàng thuận lợi đăng cơ, công đầu vẫn thuộc về phụ thân nàng.

Nếu ông ta không mê muội theo đuổi trường sinh, mù quáng nuốt từng viên luyện kim dược hoàn, thì đã chẳng rơi vào trạng thái giả tử, để nàng có cơ hội lập tức tổ chức hỏa táng; nếu ông ta không điên cuồng thu nạp các phù thủy, tích trữ vô số dược thảo truyền thuyết, thì nàng đã chẳng tìm ra được rễ cây Artemisia — loại thảo dược từng khiến Quốc Vương Babylon phát cuồng — và khiến hoàng huynh nàng phát điên ngay giữa triều đình.

Thực ra, ban đầu nàng không hề có ý định giết huynh mình — hắn vốn đã bị John II nuôi dạy thành một kẻ vô dụng hoàn toàn — nàng chỉ định khiến hắn mất uy tín trước bá quan văn võ, nhưng khi lấy Artemisia từ hầm ngầm, nàng lại tiện tay mang theo bột độc điều chế từ cóc, rắn độc, kỳ nhông và bọ cạp, có thể trong lúc vô tình, độc dược đã rơi vãi lên Artemisia.

Có thể nói, cái chết của hoàng huynh là một tai nạn — một tai nạn do chính gia tộc đen tối của họ cùng nhau tạo thành.

Dù sao thì, dưới sự giáo dưỡng của John II, nàng đã trở thành một kẻ lạnh lùng đến mức bệnh hoạn, nhưng nếu không có những lời dạy “thấm nhuần xương tủy” ấy, e rằng nàng đã bị ai đó đầu độc, hoặc bị thích khách bất ngờ đâm xuyên tim, hay chết “bất ngờ” khi dạo chơi bên hồ từ lâu rồi.

Tâm tính nàng trở nên kỳ dị như John II, nhưng cũng nhờ vậy mà học được cách sinh tồn nơi hoàng cung.

Điều quan trọng nhất là, khi khám phá mật thất, nàng vô tình phát hiện ra một mật đạo, mà điểm cuối của nó — lại là khu vườn sau dinh thự của Hầu tước Carlisle.

Trong ba tháng qua, nàng đã đi dạo trong khu vườn ấy vô số lần, dùng trí óc thông tuệ của mình để ghi nhớ toàn bộ lối đi phức tạp.

Thế nên, khi bị Thánh điện kết tội, nàng không hề hoảng loạn, ngược lại còn mỉm cười với vị Thẩm phán: “Ta đúng là một con rắn độc, hơn nữa còn là con rắn muốn cuộn mình quanh tượng Thần Áng Sáng.”

Đây có lẽ là lời lẽ ngông cuồng nhất mà vị Thẩm phán ấy từng nghe trong đời. Ông ta giận đến đỏ bừng cả mặt, một hơi liệt kê cho nàng hàng chục tội danh.

Estella thản nhiên tiếp nhận, không chút hối hận.

Thánh điện giả dối và ngạo mạn cho phép nàng được ở lại tẩm điện chờ ngày hành hình, cho nàng đủ thời gian để mở mật đạo, đón Margot vào, thay gối bằng hình nhân mô phỏng dáng nàng, rồi cùng Margot rời khỏi đó một cách bình thản.

Soán quyền đoạt vị, báng bổ Thần Quang, sử dụng tà thuật của địch quốc trong hoàng cung, trêu chọc Thánh điện, khiến Thẩm phán bẽ mặt trước toàn dân thủ đô… giữa nàng và Thánh điện, đã kết nên thù hận không thể hóa giải.

Mà nàng cũng chẳng định hóa giải.

Nàng chưa từng có lòng kính sợ, cũng không tin Thánh điện Tối cao thật sự thờ phụng tượng Thần Ánh Sáng, càng không tin trên đời thực sự có thần linh.

Nếu thật sự có thần linh tồn tại, vậy thì kẻ cấm nữ giới kế vị, cấm phụ nữ nhiếp chính – một vị thần nông cạn và thiển cận đến thế – thì dựa vào đâu mà xứng đáng nhận lấy sự tôn kính của muôn dân

Nghĩ đến đây, Estella chợt lóe lên một ý tưởng — một kế sách tuyệt diệu để đoạt lại vương vị và hủy diệt Thánh điện.

Tiền đề là: Phạm thượng.

Phạm thượng hoàn toàn.

---

“Ta định trà trộn vào Thánh điện,” Estella đột nhiên cất tiếng nói.

Margot ngỡ mình nghe lầm: “Ngài vừa nói gì ạ?”

“Ta không muốn lặp lại lần thứ hai.”

“Nhưng mà…”

Estella giơ một ngón tay lên, khẽ đặt lên môi. Nàng bước tới bên cửa sổ, mở chớp, chăm chú quan sát cảnh tượng trên đường.

Họ đang nghỉ chân tại một quán trọ tồi tàn, khe cửa, giấy dán tường và bàn ghế đều phủ đầy lớp dầu mỡ bẩn thỉu khiến người ta phát ngán; vách tường tróc sơn, để lộ lớp vôi đen ngòm bên trong.

Gần đó có một xưởng giặt, cứ một lúc lại có một dòng nước xà phòng nóng bốc hơi, kèm theo tiếng giã vải vang lên, tràn ra từ cống ngầm rồi loang khắp đường phố.

Dân chúng qua lại như đã quá quen với cảnh này, chẳng buông một lời oán than, chỉ nhẹ nhàng bước qua.

Đối diện con phố là một nhà hàng trông có vẻ tươm tất hơn. Một vài giáo sĩ đang dùng món súp thịt bên trong, họ mặc áo bào trắng tinh tươm, đầu đội vương miện bạc, vừa nói cười lớn tiếng, vừa phát ra tiếng “phù phù” khi húp súp, râu mép cũng rung theo từng nhịp.

Những người công nhân bên cạnh nhìn họ đầy ngưỡng mộ và thèm thuồng, vội lau sạch bùn đất trên mặt, nhặt cây bánh mì ăn dở, rồi vội vã rời đi.

Giáo sĩ ở thủ đô vốn là những tín đồ khắc kỷ, kiêng kị thịt cá và đàn bà; nhưng giáo sĩ ở đây lại chẳng kiêng gì, sống vô cùng sung túc.

“Tu sĩ được phép ăn thịt sao?”

Margot đáp: “Họ không phải tu sĩ thông thường, mà là giáo sĩ. Địa vị giáo sĩ cao hơn tu sĩ rất nhiều, có thể đi khắp nơi truyền bá thần âm. Trừ các khổ tu sĩ thề trọn đời phụng thờ Thần Ánh Sáng, đa phần tín đồ đều có thể sống như người bình thường. Thậm chí có giáo sĩ giàu nứt đố đổ vách — dù sao ai ai cũng mong nhận được sự che chở của thần.”

Estella gật đầu, trông như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Ta cũng muốn được thần bảo hộ…” Nàng chớp nhẹ hàng mi, đôi má lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào đáng yêu, “Mong là họ đừng từ chối ta.”

Margot biết rõ Nữ hoàng đối với Thánh điện ôm lòng gì, nghe thế thì sợ đến giật mình: “Bệ hạ… ngài thật sự định trà trộn vào Thánh điện sao? Giáo cấp của Thánh điện Ánh Sáng còn nghiêm ngặt hơn cả Cựu giáo, nhất định phải được Giám mục địa phương tiến cử thì mới có thể đến Thánh điện khu giáo... Có nhiều tu sĩ cả đời tu hành trong giáo đường, mà vẫn chưa từng được gặp mặt Thần Sứ khu giáo một lần…”

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play