Edit: Linh

Đế Nhan Ca và Tiêu Tuyệt tự nhiên không có khả năng đánh nhau. Bởi vì Tiêu Tuyệt biết mình đánh không lại nàng, vì thế hắn cũng không phản bác nữa, mà xoay người một tay ôm Lạc Tử Ngâm lên như bế một đứa trẻ.

“Tử Ngâm, người ở đây đều không phải người tốt, chúng ta đi.”

Mà khi đó Lạc Tử Ngâm thấy Tiêu Tuyệt mang mình rời khỏi cái địa ngục này, nghiễm nhiên coi hắn như ân nhân cứu mạng. Đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ Tiêu Tuyệt.

Đế Nhan Ca nghi hoặc nói: “Tiêu Tuyệt, ngươi muốn mang Tử Ngâm đi đâu? Đồ của ngươi cũng không cần sao?”

"Chó mới thèm thứ rác rưởi ngươi vứt xuống." Tiêu Tuyệt ghét bỏ nói rồi đi xa.

Tiêu Tuyệt vừa đi, Nguyên Trần cẩn thận mở miệng: “Hắn không cần, ta muốn, gâu ~”

Tịch Nhu thì đứng một bên đỏ mặt, hiển nhiên là không thể mất mặt như vậy được.

"Lão nhân Nguyên Trần, chuyện của Tử Ngâm còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi còn dám đòi đồ. Nếu không nể mặt Tịch Nhu, ta đã sớm đánh chết ngươi." Dứt lời, Đế Nhan Ca vung tay lên, thu hết đồ vật vào càn khôn giới.

Nguyên Trần nhìn bóng lưng Đế Nhan Ca, trong mắt chỉ toàn tham lam.

Liên tiếp mấy ngày, Đế Nhan Ca đều thấy Lạc Tử Ngâm và Tiêu Tuyệt dính lấy nhau, hơn nữa mỗi lần Lạc Tử Ngâm nhìn thấy nàng, đều lộ ra ánh mắt hoảng sợ. Nàng thật là bất lực.

Lạc Tử Ngâm không phối hợp như vậy, nàng còn làm sao cho hắn nghịch thiên sửa tư chất. Chẳng lẽ lại tìm người khác? Rốt cuộc trên sách ghi lại, nghịch thiên đổi tư chất chỉ có bảy phần thành công, còn một phần khả năng xảy ra biến cố khác.

Nàng nghiên cứu đi nghiên cứu lại, mệnh cứng nhất chỉ có Tiêu Tuyệt và Lạc Tử Ngâm. Nhưng tư chất của Tiêu Tuyệt đã rất nghịch thiên rồi. Cho nên chỉ có Lạc Tử Ngâm là thích hợp nhất. Rốt cuộc vẫn có tỷ lệ thất bại, vì thế nàng quyết định lại đi hỏi Lạc Tử Ngâm một lần nữa. Nếu hắn không muốn, nàng cũng không còn cách nào.

Khi Đế Nhan Ca đến, Lạc Tử Ngâm vừa thấy nàng liền ôm chặt eo Tiêu Tuyệt, vùi đầu vào ngực hắn. Còn Tiêu Tuyệt thì đặt tay lên vai Lạc Tử Ngâm, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn nàng.

Khóe miệng Đế Nhan Ca giật giật, cảm thấy sự phát triển này có chút không thích hợp. Bất quá chuyện này, nàng cũng không quản được. Bọn họ muốn thế nào thì tùy.

Tiêu Tuyệt cố ý nói trước mặt Lạc Tử Ngâm: “Sư huynh, ngươi lại tới làm gì? Ngươi làm Tử Ngâm sợ rồi.”

"Kệ mẹ ngươi." Đế Nhan Ca quay đầu nhìn về phía cái đầu đang rụt trong lòng ngực Tiêu Tuyệt, Lạc Tử Ngâm ngoan ngoãn, “Lạc Tử Ngâm ta hỏi ngươi, ngươi có muốn tu luyện không? Có muốn trở nên mạnh hơn bất kỳ ai không?”

Lạc Tử Ngâm nghe xong, ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt sáng như sao trời, hiển nhiên tràn đầy khát vọng tu luyện. Chỉ là giây lát lại ảm đạm xuống, rồi lại vùi đầu vào ngực Tiêu Tuyệt. Bả vai run nhè nhẹ, dường như đang ai thán cho số phận của mình.

Cảnh này, xem đến Lạc Tử Ngâm bên ngoài quầng sáng mặt đỏ bừng vì tức giận. Hắn hiển nhiên không ngờ, giữa hắn và Tiêu Tuyệt lại có một đoạn quá khứ như vậy, đáng giận là hắn không thể xông vào, bằng không hắn nhất định phải đánh cho Tiêu Tuyệt một trận.

"Được rồi, ta hiểu rồi." Đế Nhan Ca có được kết quả, liền tính rời đi.

"Nhan Ca, rốt cuộc ngươi có ý gì? Ngươi biết rõ Tử Ngâm tư chất phế vật, không thể tu hành, ngươi cố ý đến kích thích hắn sao? Hắn đã đủ đáng thương rồi, là ngươi mang hắn đến tông môn, nhưng ngươi chỉ lo cho mình, chưa từng để đứa em trai này vào mắt." Tiêu Tuyệt cố ý nói những lời này trước mặt Lạc Tử Ngâm. Hắn biết Đế Nhan Ca coi trọng Lạc Tử Ngâm, cho nên hắn cố ý làm vậy, chính là để làm nàng đau khổ.

Đế Nhan Ca quay lưng về phía họ, đứng đó, bóng lưng trông có chút cô đơn. “Chuyện này đúng là ta sai, ta... sẽ bồi thường cho hắn.”

"Bồi thường là đủ sao? Lạc Tử Ngâm đã bị cái lão già Nguyên Trần kia ngược đãi suốt năm năm. Một câu bồi thường của ngươi, chẳng phải là định đem mấy thứ rách nát cho Lạc Tử Ngâm sao? Nói cho ngươi biết, hắn không cần. Hắn muốn chính là tu luyện. Ngươi có thể cho hắn nghịch thiên sửa tư chất không?" Tiêu Tuyệt cố ý nói những lời cay nghiệt, hắn chính là muốn làm khó nàng, hắn cũng muốn nàng nếm trải những khổ sở mà hắn đã chịu đựng trong năm năm qua.

Đế Nhan Ca quay lưng gật đầu: “Ta sẽ cho hắn thứ hắn muốn.”

Nói rồi, Đế Nhan Ca lại xoay người nhìn Tiêu Tuyệt, "Tiêu Tuyệt, ta biết mục đích ngươi trở về, bất quá không bao lâu nữa, ngươi sẽ được như ý nguyện. Hy vọng ngươi về sau... tự giải quyết cho tốt." Lời đã đến nước này, Đế Nhan Ca cũng không muốn nói nhiều nữa.

"Nhan Ca, rốt cuộc ngươi có ý gì?" Nhưng Đế Nhan Ca chỉ để lại cho hắn một bóng lưng cô tịch.

Tiêu Tuyệt lúc này dị thường phẫn nộ, thẳng đến khi nhìn thấy Lạc Tử Ngâm đang bám trên người mình, liền trực tiếp đẩy hắn ra. Thấy đối phương dùng ánh mắt ủy khuất, nước mắt lưng tròng nhìn mình, hắn giận dữ quát: "Nhìn cái gì mà nhìn? Cái tên ca ca kia của ngươi cũng không cần ngươi, ngươi chỉ là một cái thứ vướng víu." Đồng thời hắn có chút chua xót.

Thứ vướng víu, chẳng phải đang nói chính hắn sao? Hắn chẳng phải cũng là người như vậy, dù hắn mất tích năm năm, cũng không có một người quan tâm hắn, đi tìm hắn. Nhưng Lạc Tử Ngâm cái tên phế vật này, lại may mắn hơn hắn, ít nhất còn có một Đế Nhan Ca vẫn luôn bảo vệ phía sau. Một kẻ phế vật, dựa vào cái gì?

Lạc Tử Ngâm nghe xong, sắc mặt trắng bệch, cả người sợ hãi run rẩy, cố gắng thu mình thành một cục, đây là điều duy nhất hắn học được trong năm năm qua, như vậy hắn sẽ không đau đớn nhiều như vậy. Tiêu Tuyệt nhìn hắn, không kiên nhẫn rời đi.

Bên ngoài quầng sáng, Lạc Tử Ngâm tức giận đến đấm mạnh vào quầng sáng: "Đáng chết Tiêu Tuyệt, ta và ngươi không đội trời chung!" Mà những người khác thì không dám lên tiếng, họ tiếp tục xem trò hay của họ. Đặc biệt là khi thấy hai tên ma đầu trở thành đối thủ một mất một còn, họ cũng thích thú, tuy rằng nguyên nhân khiến họ thành đối thủ một mất một còn có chút không thích hợp.

Bên này, Đế Nhan Ca đã hạ quyết tâm. Nhưng trước đó, nàng còn một việc chưa giải quyết. Đó chính là những kẻ đã hại chết thảm phụ mẫu Lạc và lão phu tử, những kẻ có hình xăm ba chân ô. Những kẻ có hình xăm ba chân ô này không giải quyết, trước sau gì cũng là một tai họa.

Sau khi nàng hỏi thăm, cuối cùng cũng biết được, những kẻ có hình xăm ba chân ô này thuộc về một môn phái tu tiên hạng ba, Kim Dương Tông, trong các tông môn hạng ba, xem như là một tông môn đỉnh cấp. Mỗi đệ tử mới nhập môn của Kim Dương Tông đều sẽ có một hình xăm như vậy trên người.

Trong tông môn có năm tu giả tu vi Kim Đan kỳ, đặc biệt là một trưởng lão trong số họ, từ bảy năm trước đã là nửa bước Nguyên Anh, và hắn cũng vừa đúng bảy năm trước bế quan, cho đến bây giờ vẫn chưa xuất quan. Khó trách Thiên Huyền Tử bảo nàng đừng dễ dàng hỏi thăm, Kim Dương Tông này, quả nhiên có chút năng lực.

Đế Nhan Ca vừa nghĩ chuyện, vừa nằm tu luyện, đột nhiên, nàng cảm giác một luồng khí thế cường đại đang hướng về phía chỗ ở của Lạc Tử Ngâm, khí thế này không thuộc về Tiêu Tuyệt, vì thế nàng hỏa tốc đuổi theo.

Khi nàng đuổi tới, Tiêu Tuyệt đã bị một trung niên nam tử đánh đến hộc máu không ngừng, còn Lạc Tử Ngâm thì đang trốn trong góc phòng hoảng sợ thu nhỏ người lại.

Trung niên nam tử mặc hắc y, diện mạo tuy bình thường, nhưng khuôn mặt lại trông rất có khí thế. Đặc biệt là khí thế phát ra từ người hắn, lại là Nguyên Anh cảnh. "Kim Dương Tông" Đế Nhan Ca mắt sắc thấy được hình xăm ba chân ô trên cổ trung niên nam tử.

"Mấy tên phế vật kia, làm việc đều không sạch sẽ. Ngươi nói ngươi và cái tên phế vật nhỏ kia, thành thật mà sống hết đời này thì tốt, một hai phải hỏi thăm chuyện năm đó." Nói rồi trung niên nam tử tham lam đánh giá Đế Nhan Ca từ trên xuống dưới mấy lần: “Bất quá hỏi thăm tốt. Hôm nay qua đi, ngươi sẽ thuộc về bản tọa!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play