Edit: Linh

Khi Đế Nhan Ca bận rộn cả nửa ngày, chuẩn bị xong tài liệu để qua đó, từ xa đã phát hiện chỗ của lão nhân Nguyên Trần có một đạo khí tức Kim Đan. Tông chủ cả ngày đều bế quan, căn bản sẽ không ra ngoài. Vậy chỉ có thể là Tiêu Tuyệt.

Vấn đề là, lúc này Lạc Tử Ngâm vẫn còn là một con gà yếu.

Đế Nhan Ca trực tiếp bay đến chỗ ở của Nguyên Trần. Cái kiểu xuất hiện này của nàng, lập tức khiến Nguyên Trần và Tịch Nhu trợn mắt há hốc mồm, còn Tiêu Tuyệt thì dùng đôi mắt quỷ dị vô cùng mà trừng trừng nhìn nàng.

Thiếu niên cẩm y lam bào, đai lưng bên hông càng làm nổi bật thân hình thon dài của nàng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt đào hoa thanh khiết mà lạnh nhạt, lại như có mị hoặc vờn quanh. Rõ ràng là nam tử, lại tựa nữ tử quyến rũ người. Nàng giống như một tiên nhân từ trên trời giáng xuống, thanh lệ tuyệt trần, đẹp đến mức không chân thực.

Sau khi đến, Đế Nhan Ca nhìn về phía Tiêu Tuyệt trước tiên. Tiêu Tuyệt đã thay một bộ áo xanh đặc trưng của tông môn. Năm năm không gặp, thân hình càng thêm cao lớn, ngũ quan sâu sắc và tuấn mỹ, giữa mày mang theo vẻ hung ác nham hiểm và túc sát. Mà hắn đang đứng cùng một chỗ với một tiểu nam hài, hai người nhìn như có chút thân thiết.

Tiểu nam hài trông gầy trơ cả xương, mặt gầy đến không ra hình người, vừa nhìn đã biết là do thiếu máu trường kỳ. Hơn nữa tiểu nam hài vẫn luôn dùng ánh mắt sợ hãi, căm ghét mà cẩn thận nhìn trộm hắn. Nếu không phải ánh mắt quen thuộc kia, Đế Nhan Ca còn không nhận ra hắn chính là Lạc Tử Ngâm.

Năm năm, theo lý thuyết, Lạc Tử Ngâm đã mười ba tuổi, ở thời đại này đã có thể cưới vợ, nhưng hiện tại hắn lại trông như một đứa trẻ mười tuổi. Nhớ năm đó, Lạc Tử Ngâm là một tiểu bánh bao trắng trẻo bụ bẫm, không ngờ lại thành ra bộ dạng này, quá thảm, thảm đến mức nàng có chút áy náy.

Dù sao cũng là nàng dẫn hắn đến đây, hơn nữa lúc trước mẫu thân Lạc Tử Ngâm giao phó nàng đi tìm người kia, nàng cũng căn bản không đi tìm. Vì về nhà, nàng căn bản không đặt quá nhiều tâm tư vào hắn.

"Tử Ngâm?" Đế Nhan Ca có chút chua xót mà gọi hắn một tiếng.

Ngoài việc sợ hãi mà nhìn nàng một cái, Lạc Tử Ngâm chỉ toàn căm hận nàng. Rốt cuộc khi trước Nguyên Trần đánh hắn, trong miệng vẫn luôn gọi tên "Nhan Ca" này. Cho nên Đế Nhan Ca là người mà Lạc Tử Ngâm sợ hãi nhất, sau Nguyên Trần.

Vì thế hắn đáng thương hề hề mà trốn sau lưng Tiêu Tuyệt.

"Sư huynh, nhiều năm không gặp, biệt lai vô dạng?" Tiêu Tuyệt đứng trước mặt Lạc Tử Ngâm, nhìn Đế Nhan Ca với đôi mắt toàn là âm lệ. Đặc biệt là khi hắn phát hiện tu vi khổ luyện nhiều năm của mình, trước mặt Đế Nhan Ca chẳng là gì cả, tâm trạng hắn rõ ràng là suy sụp.

Trong mắt hắn, chắc chắn là do nàng có được bảo bối gì đó trong bí cảnh, bằng không tu vi của nàng sao có thể tăng nhanh như vậy. Trong nhất thời, hắn chỉ toàn nghiến răng nghiến lợi hận ý với Đế Nhan Ca, hận ý kia, quả thực muốn hóa thành thực thể.

Bên ngoài quầng sáng, Lạc Tử Ngâm tức giận đến giậm chân: “Đáng ghét, Tiêu Tuyệt cái tên đáng chết kia, nhất định là hắn châm ngòi mối quan hệ giữa ta và ca ca. Chỗ đó không phải là ta!”

Còn những người khác thì giống như đang xem kịch vui, nhìn Tiêu Tuyệt và Đế Nhan Ca chó cắn chó.

Tuy rằng giọng của Tiêu Tuyệt có chút kỳ quái, nhưng Đế Nhan Ca vẫn khách khí đáp lại: “Năm năm nay ngươi đi đâu? Ta nghe nói ngươi cũng vừa mới trở về.”

"Nhờ sư huynh chiếu cố, năm năm nay ta sống rất tốt." Lời là vậy, nhưng trong lời nói của Tiêu Tuyệt lại không có chút gì tốt đẹp.

Đế Nhan Ca thấy vậy, cũng nói qua loa: “Ngươi sống tốt là được.”

Tiêu Tuyệt đột nhiên chuyển chủ đề: “Năm năm. Nhìn thấy ta, sư huynh không có gì muốn nói sao?”

"Không có gì để nói." Đế Nhan Ca chỉ xấu hổ cười cười. Bọn họ vốn dĩ không thân, hơn nữa tu luyện một chút, liền nhảy tới năm năm sau, thật không có gì để nói.

Nhưng trong mắt những người khác, đó là do Đế Nhan Ca không muốn nhớ lại năm năm thống khổ đó, điều này họ đều hiểu.

Tiêu Tuyệt nhìn thái độ qua loa của Đế Nhan Ca, hận ý càng sâu. Hắn đứng đó, thái độ kiên quyết: “Nhưng chuyện năm đó, ta nhất định muốn nghe cho rõ.”

"Năm đó? Ngươi nói chuyện ở bí cảnh?" Đế Nhan Ca rốt cuộc nhớ ra, trước đó Kim Vũ đã làm chuyện gì. Chẳng phải là ly gián nàng và Tiêu Tuyệt sao? Chuyện lớn như vậy ư? Dù sao nàng tuyệt đối sẽ không giải thích.

“Chuyện năm đó, ta không muốn nhắc lại. Ta tìm Tử Ngâm có chút việc, ngươi tránh ra một chút.”

"Nếu ta không tránh thì sao? Thế nào? Ngươi còn muốn đối xử với ta như năm đó sao?" Tiêu Tuyệt biết Đế Nhan Ca coi trọng nhất là đứa em trai này, cho nên nàng chắc chắn sẽ không ra tay với hắn trước mặt y. Nhưng hắn càng thêm không cam lòng, rốt cuộc hắn không bằng Lạc Tử Ngâm cái tên phế vật kia ở điểm nào? Nàng nguyện vì Lạc Tử Ngâm mà mạo hiểm, lại phải đau lòng hạ sát thủ với hắn.

“...”

Tuy rằng đối phương có chút vô cớ gây rối, nhưng Đế Nhan Ca cũng tỏ vẻ rất hiểu. Ít nhất trong mắt Tiêu Tuyệt, nàng đã từng ra tay với hắn. Bị đại nam chủ hận, nàng cảm giác con đường về nhà đột nhiên lại gần hơn, cái tu vi Kim Đan này cũng không khó chấp nhận đến vậy nữa.

Vì thế nàng chính nghĩa lẫm nhiên nói: “Ta làm việc không thẹn với lòng.”

"Hay cho một câu không thẹn với lòng." Tiêu Tuyệt tức giận đến suýt chút nữa bị Đế Nhan Ca tiễn đi tại chỗ.

Còn Nguyên Trần và Tịch Nhu thì đã bị khí tràng của Tiêu Tuyệt chấn đến không dám lên tiếng. Sau khi nghe được những lời kinh khủng này, càng không dám hó hé. Đặc biệt là Nguyên Trần, nghĩ đến những chuyện mình đã làm với Lạc Tử Ngâm trong những năm qua, cả người không khỏi run bần bật.

Rất nhanh, Tiêu Tuyệt lại bình tĩnh lại, cố ý nói: “Không biết năm đó sư huynh đã có được bảo bối gì trong bí cảnh? Hay là chúng ta chia nhau một chút?”

"Được thôi." "Ách." Nghe Đế Nhan Ca nói vậy, Tiêu Tuyệt hiển nhiên có chút bất ngờ.

Mà Nguyên Trần đã không rảnh lo sợ, vừa nghe có đồ tốt, trong mắt chỉ còn tham lam. Còn Tịch Nhu thì như một người vợ nhỏ đứng ở một bên, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm Đế Nhan Ca và Tiêu Tuyệt.

Đế Nhan Ca mở càn khôn giới ra, đổ hết đồ vô dụng ra. Một vị thần thượng cổ ngã xuống, có thể có bao nhiêu đồ tốt? Có thể nói là rất nhiều, nhưng phải xem xét có những thứ không thể lấy ra. Nàng sợ nếu lấy những thứ kia ra, Kiếm Tâm Tông không chừng ngày nào đó sẽ bị diệt môn.

Cho nên nàng lấy ra, ngoài những vật liệu dùng cho Lạc Tử Ngâm, chỉ có những thứ mà người dưới Kim Đan đỉnh phong có thể dùng. Đối với những thứ này, nàng cũng không có hứng thú gì lớn.

“Các ngươi tùy tiện chọn.”

Tuy rằng Tiêu Tuyệt cũng kinh ngạc trước những thứ này, nhưng nhìn ánh mắt tùy ý của Đế Nhan Ca, liền hiểu ra mà chỉ vào nàng nói: “Những thứ rác rưởi này, đều là thứ ngươi không cần. Ngươi có thể lừa bọn họ, đừng hòng lừa ta.”

Đế Nhan Ca thấy Tiêu Tuyệt chỉ tay vào nàng, cái tính khí này, cũng là nói đến là đến. “Tiêu Tuyệt, ngươi đừng quá đáng. Tiểu gia ta nhường nhịn cũng có giới hạn.”

Những người vây xem, vẫn không nhịn được mà mở miệng thảo luận.

“Không hổ là Yêu Đế, loại chuyện này cũng không giải thích, khó trách hai tên ma đầu này cuối cùng sẽ đi đến chỗ giết hại lẫn nhau, quả thực là xứng đôi.”

“Nhưng bị tra tấn như vậy trong năm năm, ai mà muốn nhớ lại chứ. Yêu Đế hình như có chút đáng thương.”

"Suỵt, ngươi lại dám đồng tình với Yêu Đế. Ngươi không phải là Thanh Dương đại đế, cẩn thận ngày nào đó bị những người hận Yêu Đế đánh chết." Vừa nói, người nọ còn cẩn thận nhìn Lạc Tử Ngâm, thấy Lạc Tử Ngâm không để ý đến họ, mới yên tâm hơn nhiều.

Trong đám người, Tiêu Tuyệt nhìn những gì đang xảy ra trước mắt, trong lòng không lý do đau nhói, miệng khẽ lẩm bẩm: "Lúc trước vì sao ngươi không giải thích? Nếu ngươi giải thích, sau này ta cũng sẽ không..." Nhưng rất nhanh, hắn lại kìm nén cảm xúc của mình.

Rồi lại oán hận trừng mắt nhìn Đế Nhan Ca đang nhắm mắt dưỡng thần trên thần tọa.

Đế Nhan Ca hình như cảm nhận được, ngước mắt trừng lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play