Chương 5: Thần Y Cốc và Hoàng Tuyền Lộ
Đế Nhan Ca thật sự đã mệt mỏi đến không thể đứng vững, sau một lúc ngã xuống đất, nàng cố gắng bò dậy, nhưng vẫn không thể đứng lên được. Nàng bắt đầu nghĩ rằng có lẽ mình sẽ chết ở đây, nhưng ai ngờ lại rơi vào một cái hố sâu.
Một cơn mưa nhẹ rơi xuống, từng giọt mưa dội vào cơ thể nàng, làm đau các vết thương trên người nàng. Dù miệng vết thương càng thêm đau, Đế Nhan Ca vẫn không cảm thấy gì, vì nàng đã từ lâu nghĩ đến cái chết.
Hơn nữa, những vết thương trên người cũng không đau đớn đến mức không thể chịu nổi.
Chẳng bao lâu sau, Đế Nhan Ca nhận thấy hơi thở của Lạc Tử Ngâm trở nên yếu dần. Nhìn thấy tình cảnh này, nàng quyết định quỳ xuống trước cửa một nhà y quán, vì nàng biết, nếu mình chết ở đây, ít nhất sẽ là vì cứu người mà chết, và cái chết này sẽ có ý nghĩa.
Tuy nhiên, nàng không ngờ rằng quỳ ở đó một ngày một đêm, mưa càng lúc càng lớn, càng làm vết thương trên người nàng trở nên tệ hơn. Cả người nàng run rẩy, nhưng nàng vẫn không quên che chở cho Lạc Tử Ngâm, cố gắng giữ hắn khỏi bị nước mưa xối lên.
Cảnh tượng này khiến người ngoài nhìn vào phải sững sờ. Nếu không phải vì những gì diễn ra là do Thiên Đạo chiếu xuống, họ gần như không thể tin rằng Đế Nhan Ca, một người lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy, lại làm như vậy.
Cuối cùng, hành động của Đế Nhan Ca ảnh hưởng đến việc kinh doanh của y quán, vì vậy chủ quán đành phải đưa nàng vào bên trong. Khi vào trong, đại phu nhìn thấy vết thương trên người Đế Nhan Ca, hoảng sợ không thôi. Nhưng vì nàng đã gây ảnh hưởng đến việc làm ăn của y quán, ông vẫn quyết định không làm khó nàng.
Ông chỉ vào Đế Nhan Ca và Lạc Tử Ngâm: “Ngươi và hắn, ta chỉ có thể cứu một người.”
Đế Nhan Ca nghe xong, mặt nàng bừng sáng: “Cảm ơn đại phu, chỉ cần ngài cứu đệ đệ ta, ta sẽ báo đáp ngài khi ta có tiền.”
Đại phu không tin vào lời nàng, vì vết thương của Đế Nhan Ca rất nghiêm trọng, có lẽ chỉ vài ngày nữa nàng sẽ chết. Sau khi kiểm tra tình trạng của Lạc Tử Ngâm, ông thở dài: “Xin lỗi, ta vô phương cứu chữa. Nếu muốn, ta có thể chỉ cho ngươi cách chữa trị, nhưng không chắc chắn.”
“Không cần, chỉ cần ngài cứu hắn thôi. Dù ngài yêu cầu gì ta cũng sẽ làm, chỉ cần cứu được hắn.”
Đại phu nhìn vào Đế Nhan Ca, người không màng đến vết thương của chính mình mà chỉ lo cho Lạc Tử Ngâm, trong lòng cảm thấy cảm phục. Sau đó, ông nghĩ đến đứa con trai không ra gì của mình, không khỏi cảm thấy xót xa.
Đế Nhan Ca nảy ra một ý tưởng: “Đại phu, có phải hắn hít nhiều khói lửa nên ngũ tạng tổn thương không? Liệu ta có thể đổi ngũ tạng với hắn không?”
Đại phu mặt đột nhiên đỏ bừng có chút tưc giận : “Ta không có khả năng đó. Trong thiên hạ, chỉ có Thần Y Cốc mới có thể làm được chuyện này.”
Nghe vậy, Đế Nhan Ca sáng mắt lên, hy vọng lại bùng lên trong nàng: “Vậy nơi đó ở đâu? Ta nhất định sẽ nhờ họ chữa cho đệ đệ của ta.”
Mọi người xung quanh nhìn vào Đế Nhan Ca với ánh mắt đầy kính trọng và cảm thông, đặc biệt là những người đã từng bị nàng hại, càng cảm thấy hận nàng nhưng cũng không thể phủ nhận sự hy sinh của nàng.
Đại phu đưa địa chỉ của Thần Y Cốc cho nàng, nhưng trước khi nàng đi, ông vẫn cố gắng kiểm tra lại vết thương của nàng.
Đế Nhan Ca từ chối sự giúp đỡ của ông, vội vã cõng Lạc Tử Ngâm rời đi, chỉ nhận lấy một chiếc áo mưa từ đại phu để che đỡ khỏi mưa.
Cõng Lạc Tử Ngâm, Đế Nhan Ca kiên quyết tiến về phía Thần Y Cốc. Mưa vẫn rơi, từng giọt mưa đập vào người nàng, làm máu từ các vết thương chảy ra, rơi xuống đất, để lại một vệt máu dài trên mặt đất. Máu của nàng có màu đỏ sáng, nếu không phải do huyết mạch đặc biệt của nàng, có lẽ nàng đã mất hết máu từ lâu.
Cuối cùng, Đế Nhan Ca cũng đến được Thần Y Cốc, nơi mà người ta nói có thể chữa trị cho người bệnh, nhưng cũng là nơi mà mọi người đều biết, muốn vượt qua Hoàng Tuyền Lộ để vào cốc, người đó phải chấp nhận đối mặt với nguy hiểm lớn.
Thần Y Cốc, nơi mà không ai từ Hoàng Tuyền Lộ trở ra sống sót, trở thành nơi hy vọng cuối cùng của Đế Nhan Ca.
Khi Đế Nhan Ca đến gần cổng Hoàng Tuyền Lộ, những người tìm đến đây để chữa bệnh đều nhìn nàng với ánh mắt đầy sợ hãi và đồng cảm, đặc biệt khi thấy vết thương trên người nàng, họ càng cảm thấy nàng như thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
“Tiểu huynh đệ, Hoàng Tuyền Lộ là chỗ sinh tử, nếu cậu vào đó, không chắc đệ đệ cậu có thể sống sót, mà chính cậu cũng có thể chết ở đó.”
“Đúng vậy, từ khi Thần Y Cốc thành lập, chưa ai từng ra khỏi Hoàng Tuyền Lộ sống sót.”
Nghe những lời này, Đế Nhan Ca càng kiên quyết hơn,có chút kích động đây không phai con đường tìm chết mà nàng đang tìm kiếm sao?. Vì thế nàng quyết định nhất định phải xông vào một lần.
Lạc Tử Ngâm vẫn hôn mê, nàng bố chí cho hắn chỗ nghỉ an toàn ở gần Thần Ý Cốc chờ được cứu chữa.