Chương 1: Ngươi có biết tội? 

“Đế Nhan Ca, ngươi có biết tội của mình không?”

“Ngươi sát hại đồng môn, giết sư trưởng, vì đạt mục đích mà tuyệt môn diệt tộc, ngươi  biết tội?”

“Ngươi hại huynh trưởng, phản bội tiên phụ, vì tư lợi mà tàn sát các thần quan, ngươi biết tội?”

“Ngươi huyết tẩy vạn dặm, giết hàng tỷ sinh linh, khiến máu nhuộm trời đất, thiên địa cũng phải khóc than, ngươi biết tội?”

Giọng nói lạnh lẽo và thờ ơ vang vọng bên tai tất cả mọi người.

Mà người bị vây quanh kia vẫn bình thản ngồi trên thần tọa, tựa như không hề để tâm.

Nàng – Đế Nhan Ca, dung nhan tuyệt thế, vận hắc y viền kim, một nửa tóc đen được vấn lên bởi chiếc trâm vàng, nửa còn lại tùy ý xõa xuống phía sau, càng tôn thêm vẻ quyến rũ mị hoặc.

Nàng lười biếng tựa vào thần tọa, ngón tay khẽ nâng ly trà, mỉm cười quyến rũ nhìn đám người đang vây quanh mình.

“Chỉ có mấy người các ngươi thôi à? Ca ca và tẩu tử ta đâu? Không đến à? Ồ, chắc đang bận chuẩn bị kế vị rồi nhỉ.”

Đế Nhan Ca cụp mắt, thản nhiên nhấp một ngụm trà quý hiếm, rồi nheo mắt phượng, thản nhiên nhìn về phía nam tử vừa lên tiếng:

“Đệ đệ tốt của ta, những chuyện ngươi kể, bản đế xác thực đều đã làm. Nhưng thì sao? Bản đế làm việc, tự có đạo lý của bản đế.”

“Đế Nhan Ca, tội ác chồng chất, ta – thay mặt Thiên Đạo – quyết định trừng phạt ngươi.”

Nam tử mở miệng chính là một trong các đại đế Thần giới – Thanh Dương Đại Đế, Lạc Tử Ngâm.

Hắn khí chất lạnh lùng siêu phàm, nhưng trong mắt nhìn Đế Nhan Ca lại tràn ngập hận ý, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Đế Nhan Ca bật cười:

“Tấm tắc, đệ đệ tốt của ta, nhiều năm không gặp, tính tình thay đổi thật nhiều. Nhớ năm đó, ngươi còn là một tiểu tử mềm mại đáng yêu cơ mà.”

“Đế Nhan Ca, câm miệng! Năm đó cha mẹ ta lòng tốt thu lưu ngươi, vậy mà ngươi vong ân phụ nghĩa, giết chết họ. Còn cả sư tỷ và sư phụ, bọn họ đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi sao có thể tàn nhẫn đến thế?”

Lạc Tử Ngâm đỏ hoe mắt, thù hận tràn ngập nhìn nàng.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Đế Nhan Ca đã chết đến trăm lần.

“Không nhắc thì ta cũng quên mất, chuyện đó bao nhiêu năm rồi.”

Nàng nhẹ nhàng đong đưa ly trà trong tay, cảm thán:

“Không ngờ bản đế đã sống ở thế giới này lâu như vậy.”

Nhớ khi xưa, nàng vừa tốt nghiệp đại học thì phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo, dù vậy vẫn không từ bỏ hy vọng, vẫn kiên trì sống.

Cho đến khi sức cùng lực kiệt, nàng xuyên đến thế giới này.

Khi biết rằng chỉ cần không tự sát mà chết, mà là chết tự nhiên thì sẽ có thể trở về thế giới ban đầu, nàng đã không ngừng tìm đường chết.

Biết mình đang ở trong một thế giới tiểu thuyết, nàng nghĩ rằng đóng vai phản diện sẽ dễ chết hơn.

Nhưng đời không như mơ. Cố gắng tìm đường chết bao nhiêu lần cũng không chết được, ngược lại còn càng ngày càng mạnh.

Kết quả, một cách bất đắc dĩ, nàng trở thành Đế Tôn.

Nhưng hôm nay, khi mọi người rầm rộ kéo tới, nàng cảm giác ngày về nhà rốt cuộc cũng tới.

Mặc cho thời gian trôi qua bao lâu, ký ức về gia đình nàng chưa từng phai mờ, thậm chí còn khắc sâu thêm.

Lòng Đế Nhan Ca không giấu được kích động.

Thời gian nàng lưu lại nơi này đã quá dài, nàng cũng mệt mỏi rồi.

Ngồi ở vị trí cao này phải trả giá quá lớn.

Nếu có thể, nàng đã sớm buông bỏ.

Nhưng trong mắt mọi người, sự kích động này lại thành dấu hiệu của sự chột dạ.

“Đế Nhan Ca, ngươi đừng tưởng rằng một câu ‘quên rồi’ có thể xóa hết tội ác ngươi gây ra.”

Long Viêm Triệt lạnh lùng thúc giục Lạc Tử Ngâm: “Đừng nói nhiều, động thủ đi.”

Tiếng Long Viêm Triệt thành công thu hút sự chú ý của Đế Nhan Ca.

Hắn tóc dài bạch kim, tuấn mỹ vô song, khiến nàng liếc mắt một cái đã nhận ra.

Đế Nhan Ca ngắm nghía hắn, lắc đầu đầy tiếc nuối:

“Long Long à, năm đó còn là tiểu tử bé xíu, bây giờ cũng cao lớn rồi, nhưng lúc trước, ngươi vẫn là kẻ yếu ớt nhất trong tộc – nửa long nhân. Khi đó ngươi còn thề rằng sẽ tu luyện thành thần long để làm tọa kỵ cho ta.”

“Câm miệng! Ngươi huyết tẩy Long tộc ta, ta hận không thể giết chết ngươi ngay lập tức!”

Đế Nhan Ca cười lướt mắt qua những người còn lại, thấy đầy rẫy ánh mắt oán hận, nhưng nàng vẫn không mảy may để tâm.

Tâm tình nàng rất tốt – vì sắp được về nhà.

Nàng cười càng thêm xinh đẹp, gương mặt yêu nghiệt khiến người ta không dời nổi ánh mắt, càng làm mọi người thêm giận dữ.

Họ nhớ rất rõ, nàng từng dùng gương mặt này lừa gạt vô số người, khiến bao kẻ vì nàng mà thân chết, hồn phi phách tán.

Mặc Trường Lưu – mặc tử y rộng thùng thình, đầu đội kim quan, dung mạo khuynh thành, mở miệng lạnh lùng:

“Lạc Tử Ngâm, mau động thủ. Nàng lại đang định dụ dỗ chúng ta.”

Đế Nhan Ca liếc nhìn hắn, cười châm chọc:

“Không phải đồ đệ yêu quý nhất của ta đó sao? Nhớ năm đó, dưới hoa trăng, suýt nữa đã thành đạo lữ.”

Mặc Trường Lưu giận dữ:

“Ngươi thân là sư phụ, lại mưu toan song tu cùng ta, thật khiến ta ghê tởm!”

“Giờ thì bảo ghê tởm, chứ khi đó ngươi chẳng phải khóc la, ‘Sư phụ đừng đi’ sao?”

Lời nàng nói ra khiến mọi người xung quanh kinh ngạc, đồng tình nhìn về phía Mặc Trường Lưu.

Không ngờ đại đế cường thế như vậy cũng có quá khứ nhục nhã.

Mặc Trường Lưu đỏ bừng cả mặt, tức muốn ói máu:

“Đừng tin lời yêu nữ đó!”

“Đế Nhan Ca, ngươi tội ác chồng chất, hôm nay chúng ta khẩn cầu trời xanh, tru sát yêu đế.”

Lạc Tử Ngâm lấy ra một chiếc gương vàng rực.

Đế Nhan Ca vừa nhìn thấy chiếc gương đó, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Lạc Tử Ngâm, ngươi muốn làm gì? Chỉ cần phán tội rồi giết ta là được, sao còn muốn phơi bày quá khứ?”

Nếu quá khứ bị phơi bày, chẳng phải muốn nàng sống không bằng chết sao?

“Đế Nhan Ca, thì ra ngươi cũng có lúc biết sợ?”

Mặc Trường Lưu lạnh lùng cười.

Mọi người cũng bắt đầu rì rầm bàn tán:

“Chắc chắn Đế Nhan Ca còn giấu chuyện không thể cho ai biết!”

“Có khi còn tội ác tày trời hơn nữa!”

Giữa tiếng bàn tán, Đế Nhan Ca đứng bật dậy, định trốn thoát.

Nhưng đã muộn.

Chiếc gương vàng bay tới trên đầu nàng, bắn ra cột sáng vàng trói chặt nàng lại.

Đế Nhan Ca muốn khóc mà không khóc nổi.

Đó là Thiên Đạo Kính – thần khí do trời ban, chuyên dùng để trừng phạt tội nhân.

Một khi bị giam trong ánh sáng vàng, toàn bộ quá khứ sẽ bị phơi bày, rồi chịu trừng phạt nghiêm khắc nhất.

Nếu quá khứ đầy công đức thì sẽ được khen thưởng.

Nhưng với thế nhân đầy dục vọng, dù là thần cũng khó tránh khỏi lỗi lầm.

Một khi dính vào Thiên Đạo Kính, nhẹ thì tu vi mất sạch, nặng thì hồn phi phách tán.

Với tội ác của Đế Nhan Ca, mọi người mong nàng phải chịu cực hình sống không bằng chết.

Đế Nhan Ca trong cột sáng, trông càng thêm cao quý chói mắt.

Nàng mở miệng:

“Các ngươi khỏi cần lãng phí tu vi, ta nguyện ý tự mình đi Tru Tiên Đài.”

Chỉ cần không tra ra chuyện khác, nàng còn có hy vọng chết rồi quay về nhà.

Nhưng mọi người căn bản không thèm nghe:

“Đừng mơ tưởng, hôm nay phải cho ngươi chịu sự thẩm phán công chính nhất!”

Đám đông nhìn Đế Nhan Ca đầy vẻ hả hê, chỉ mong nàng bị hành hạ thảm khốc nhất.

Đế Nhan Ca sắc mặt trầm trọng, thử phá cột sáng, nhưng vô ích.

Bên ngoài vào không được, bên trong ra không xong, chỉ có thể chờ Thiên Đạo xét xử kết thúc.

Nàng hối hận không thôi.

Biết vậy, nàng đã không giả vờ lạnh nhạt.

Ai ngờ bọn họ không tru sát thẳng tay, lại muốn bêu riếu quá khứ của nàng trước mặt mọi người!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play