Thẩm Lãng hô lớn: "Lê Chuẩn, Lê Chuẩn”
Lát sau, một thân ảnh chạy nhanh vào, bước chân hơi loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống đất.
Đây là đại thái giám Lê Chuẩn năm nào, gân mạch bị cắt đứt, võ công gần như mất hết, miễn cưỡng đi lại được. Lê Chuẩn chạy đến trước Thẩm Lãng và Ninh Nguyên Hiến, quỳ xuống dập đầu, nói: "Hai vị bệ hạ, lão nô có mặt." Khuôn mặt gầy gò của Lê Chuẩn, nở nụ cười toe toét, đầy thương tích, còn khó coi hơn khóc.
Thẩm Lãng giơ ba ngón tay, nói: "Ba vị, là ba vị bệ hạ."
Đại thái giám Lê Chuẩn vội vàng tát vào mặt mình một cái, nói: "Đúng, đúng, lão nô hồ đồ, là ba vị bệ hạ."
Sau đó, Thẩm Lãng đẩy xe lăn, đưa Ninh Nguyên Hiến về phòng nghỉ ngơi.
Ninh Nguyên Hiến không muốn lưu lại đại điện không phải vì mệt, mà để thể hiện ông đã thoái vị, không cần phải quản trăm công nghìn việc nữa, chỉ chờ an hưởng tuổi già, dạy dỗ cháu chắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT