Sau khi ghi xong biên bản, cô bước ra khỏi cục cảnh sát, còn phàn nàn với Cố Cảnh Viễn: “Cướp tiền á? Bọn chúng mà đến để cướp tiền mới lạ! Tôi vừa đi đến đó thì bọn chúng đã phục sẵn, chứng tỏ chúng biết đó là con đường tôi về nhà. Hơn nữa chúng vừa nhào lên đã muốn đập vào tay tôi, rõ ràng là muốn đánh hỏng đôi tay của tôi.”
Là một bác sĩ, đôi tay là thứ quan trọng nhất của cô.
Nếu đôi tay này tàn phế thì không chỉ từ nay về sau cô không thể hành nghề mà chân của Giang Từ Thâm cũng không còn khả năng hồi phục nữa.
Dù sao thì bây giờ cũng chỉ có cô mới đủ bản lĩnh phẫu thuật cho Giang Từ Thâm.
Nghe Diệp Hạnh nói vậy, Cố Cảnh Viễn cũng nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy. Anh ấy cảm thấy cô phân tích rất có lý nên tò mò hỏi: “Cô gây thù chuốc oán với kẻ nào hả?”
Chuyện không có bằng chứng, nói ra cũng không thể làm gì người ta.
Diệp Hạnh đành chuyển chủ đề hỏi: “Anh có bị thương nặng không? Sao anh lại đi theo tôi? Nếu không phải anh kịp thời lên tiếng nhắc nhở thì có lẽ tôi đã bị đánh rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play