Đàm Hân ngồi xuống, nhìn khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Cố Cảnh Viễn mà trong lòng thoáng qua vẻ vui mừng thầm kín.
Tuy nhiên, cô ta không dám biểu lộ ra, trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc: “Bác sĩ Cố, cô Diệp Hạnh kia được phân công làm trợ lý cho anh hả?”
Trong lời nói của cô ta chứa cả ý thù địch với Diệp Hạnh.
Cố Cảnh Viễn cảm thấy rất khó chịu.
Anh ấy thậm chí còn lười ngẩng đầu lên, chỉ ừ một tiếng rất hờ hững.
Đàm Hân cứ như không nhận ra sự hời hợt của Cố Cảnh Viễn, còn hào hứng nói: “Bác sĩ Cố, em phải nhắc anh một chút. Diệp Hạnh không phải người tốt đâu, vậy nên ngoài công việc ra thì anh vẫn nên tránh xa cô ta ra. Cô ta là đồ xui xẻo, vừa sinh ra đã khắc chết cha mẹ, lớn lên ở cùng chú thím nhưng lại lười biếng, tham lam và ham hư vinh. Cô em đã bỏ ra hai nghìn đồng để mua cô ta về, mục đích là để chăm sóc cho đứa con trai tàn tật của cô em, cho nên cô ta thực sự không phải người tốt đâu, anh tránh xa cô ta ra nhé.”
Đàm Hân nhắc đi nhắc lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT