Thật ra lúc xuất ngũ Giang Từ Thâm chỉ bị thương ở chân, đi đứng hơi khập khiễng chút thôi chứ không ảnh hưởng đến sinh hoạt. Sau khi thi đỗ đại học, hai chân anh mới bị đánh tàn phế, hai cổ tay cũng bị đánh gãy, từ đó không thể cầm bút viết chữ được nữa.
Nhưng khuỷu tay và cánh tay của anh vẫn bình thường, tuy có hơi khó khăn song vẫn tự ăn được.
Nghe Diệp Hạnh nói vậy, Giang Từ Thâm quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt băng giá như vậy khiến Diệp Hạnh cảm nhận được thái độ thù địch.
Tóm lại tội lỗi của nguyên chủ nhiều vô kể, cô cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm nữa. Thấy Giang Từ Thâm không nói gì, Diệp Hạnh không muốn để Trương Đại Thụ đợi lâu nên nói: “Tôi đi đây, đến khi về sẽ nấu cơm trưa cho anh.”
Nói xong, Diệp Hạnh xoay người đi ra khỏi nhà.
Ánh mắt lạnh lùng của Giang Từ Thâm vẫn luôn dõi theo bóng lưng Diệp Hạnh, mãi đến khi bóng lưng thô kệch nặng nề của cô hoàn toàn biến mất, anh mới quay sang chỗ khác, đoạn nở một nụ cười lạnh đầy mỉa mai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT