Châu Chính Kỳ nghe xong thì thấy có vấn đề, năm đó khi ông Tịch mất thì người không yên tâm nhất chính là đứa con trai này, ông còn chưa kịp nhìn thấy con trai kết hôn có gia đình thì làm sao nhắm mắt xuôi tay được, lúc đó Châu Chính Kỳ và mấy người khác đã hứa trước giường bệnh với ông, sau này chuyện chung thân đại sự của cháu trai thì mấy người làm chủ chắc chăn sẽ giúp đỡ.
Vì vậy nghe xong lời này thì lập tức ngạc nhiên hỏi: "Tiêu Tịch có đồi tượng rồi sao?"
Tịch Kinh gật đâu nói: "Đúng vậy, ngày mai phải đi thăm ông bà ngoại của cô ấy trước."
"Tốt, tốt, tốt." Châu Chính Kỳ nói ba chữ tốt liên tiếp: "Tiểu Tịch, cháu yên tâm, cháu ưu tú như vậy thì họ chắc chắn sẽ hài lòng."
Nhưng nhìn Tịch Kính rồi lại nói: "Tất nhiên cháu cũng đừng lơ là, nói thật nhé, là bậc bề trên của nhà gái, cho dù cháu có ưu tú thể nào thì họ chắc chăn cũng sẽ không vừa mặt cháu."
Tịch Kính: "..." Anh không nên hỏi nhiều lời như vậy, hình như càng căng thẳng hơn rồi.
Sáng sớm, Tịch Kinh đã xách quả đến nơi, nhưng đến nơi mới phát hiện còn chưa đến chín giờ, quả thực là quả sớm, anh sợ đến sớm quả thi Điềm Điềm và ông bà ngoại chắc chắn vẫn chưa ăn sáng, đến như vậy thì quả làm phiền, bèn đỗ xe ở bãi đỗ xe trên mặt đất trước cửa khu dân cư, nhìn những người đi làm qua lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT