Tiệc tẩy trần chia làm hai khu, nam nữ tân khách ngồi riêng. Tiền viện do Tiết Hãn và những người khác tiếp đón, hậu viện do Phùng phu nhân chiêu đãi các nữ khách. Ai nấy đều là phu nhân quyền quý có tiếng tăm, mang lễ vật đến chúc mừng, vô cùng náo nhiệt.

Vì nói với bên ngoài là Bình An dưỡng bệnh ở nông thôn, các phu nhân dù có đoán ra nội tình từ vụ náo loạn năm xưa cũng không tiện nói thẳng ra.

Chỉ là, trong lòng họ không khỏi hình dung, một vị thiên kim của phủ Quốc Công, dưỡng bệnh ở nông thôn mười năm, kiểu gì cũng nhiễm phải chút khí chất thô tục.

Người nghĩ như vậy đâu chỉ có họ, các tiểu thư khuê các cũng không ít người có cùng suy nghĩ:

“Nghe nói là đạo sĩ bảo nàng ta về quê dưỡng bệnh, ai biết sự thật thế nào.”

“Dự Vương hôm nay không đến, có phải cũng không hài lòng...”

“Suỵt, Ngọc Tuệ quận chúa đến.”

Ngọc Tuệ quận chúa là cháu gái đích tôn của Đông Cung, phụ thân là Thái Tử, mẫu thân là Thái Tử phi, thân phận vô cùng tôn quý. Hôm nay nàng mặc một thân váy dệt kim tuyến, hơi hếch cằm, liếc mắt nhìn một lượt các khuê nữ.

Các cô nương vội vàng khom người hành lễ, nói: “Quận chúa.”

Ngọc Tuệ quận chúa vào thẳng vấn đề: “Vừa rồi các ngươi đang bàn tán về Bình An?”

Một cô nương lanh lợi cười đáp: “Đúng vậy, mọi người đều đang nói về dáng vẻ của Bình An cô nương mười năm trước. Khi ấy nàng đã xinh đẹp rồi, chẳng hay bây giờ thế nào.”

Phần lớn các cô nương đều đã mười ba tuổi trở lên, có người vẫn còn nhớ Bình An của mười năm trước.

Ngọc Tuệ khẽ cười, nói: “Còn thế nào được nữa, nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân*. Lớn lên ở thôn quê, mang chút hương vị quê mùa thì có gì lạ.”

*Mỗi vùng đất nuôi dưỡng nên những con người có đặc điểm riêng, tính cách riêng, phù hợp với môi trường sống ở nơi đó.

Các cô nương vội nói: “Quận chúa thật biết nói đùa.”

Ngọc Tuệ đương nhiên không hề nói đùa. Chỉ là, dù nàng có nói những lời khó nghe đến đâu, đám cô nương này cũng phải tâng bốc, tìm cách bào chữa cho nàng.

Đương nhiên, nàng hiểu rõ nhất. Không cần biết nàng bày ra bộ dạng thế nào trước mặt hoàng tổ phụ và thế nhân, phụ thân nàng và những tâm phúc của Đông Cung căm ghét nhất là Dự Vương phủ. Đông Cung và Dự Vương phủ vốn dĩ là ngươi chết ta sống.

Trước kia, nàng từng cho rằng Tiết Tĩnh An sẽ là Dự Vương phi, đã nhiều lần làm bẽ mặt nàng ta. Nhưng Tiết Tĩnh An chỉ có thể ấm ức trong lòng, nếu đổi thành Tiết Bình An, nàng cũng sẽ làm như vậy thôi.

Đột nhiên, có người lên tiếng: “Đến rồi.”

Thì ra Phùng phu nhân dẫn Bình An đến ra mắt các phu nhân trước.

Các cô nương khuê các chưa xuất giá thưởng trà ngắm hoa ở bờ đông hồ Ninh Thúy, còn các phu nhân thì tề tựu ở đình giữa hồ.

Mọi người tập trung tinh thần nhìn, chỉ thấy Phùng phu nhân mặc một thân hoa phục lộng lẫy, nắm tay một thiếu nữ, từ từ đi vào đình giữa hồ.

Có người khó hiểu hỏi: “Đâu rồi, sao ta không thấy?”

“Nhìn về phía sau làm gì? Chính là vị mà Vĩnh Quốc công phu nhân đang dắt tay kia!”

“Là nàng?”

Tất cả đều ngẩn người. Người kia là Tiết Bình An sao?

Trong đình giữa hồ, Phùng phu nhân dẫn Tiết Bình An đến ra mắt các phu nhân: “Bình An, đây là Ninh Quốc Công phu nhân. Lúc con còn nhỏ, bà ấy còn bế con đấy.”

Các phu nhân khi nhìn thấy Bình An, trong lòng không khỏi cảm thán: Trước đây nào phải chưa từng thấy mỹ nhân, nhưng hôm nay thật sự là được mở mang tầm mắt!

Đương nhiên, đến độ tuổi của các bà nhìn người chủ yếu xem trọng sự duyên dáng. Đứa bé này tựa như khối ngọc thô thuần khiết, tựa như vượt lên trên sự ồn ào náo nhiệt, mang một vẻ tiên khí phiêu dật, thật sự hiếm có.

Chỉ liếc mắt một cái, không ít phu nhân đã quên mất việc nàng lớn lên ở thôn quê.

Ninh Quốc Công phu nhân chính là một trong số đó.

Bà nắm lấy tay Bình An, càng nhìn càng thấy yêu thích: “Đứa bé này, thật là xinh xắn! Ta thấy so với hồi bé cũng không thay đổi nhiều, thật sự thành tiên nữ rồi!”

Bình An nhìn bà chớp mắt.

Thường xuyên có người khen nàng xinh đẹp, nàng biết mình xinh đẹp nên cũng không lấy làm lạ.

Nhưng Ninh Quốc Công phu nhân lại càng cảm thấy nàng không quan tâm thiệt hơn. Bà sớm đã chuẩn bị lễ vật rồi nhưng vẫn không nhịn được, tháo chiếc vòng tay ngọc lục bảo phỉ thúy trên tay, nhét vào tay Bình An: “Của tốt xứng với người đẹp, vật này, coi như là quà gặp mặt của thẩm mẫu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play