Từ khi Bình An lên lầu, trong lòng Thanh Liên cứ nóng như lửa đốt. Vị kia chính là Dự Vương điện hạ, lỡ mà kinh động đến hắn thì biết làm sao đây?

Lại thấy thị vệ canh giữ trước cầu thang không hiểu sao đã rời đi, thật kỳ lạ, Thanh Liên càng thêm lo lắng.

May thay, chẳng mấy chốc Bình An đã trở lại. Nàng điềm tĩnh lạ thường, cứ như thể vừa đi dạo mát hoặc lên lầu hóng gió xuân mà thôi.

Nhất thời, Thanh Liên không đoán được Dự Vương rốt cuộc có ở đó hay không. Đúng lúc Thải Chi quay lại, nàng cũng không dám nói ra.

Thải Chi làm việc chu đáo, tiểu đồng của Tiết Hạo đã thay cho thiếu gia nhà hắn thay một bộ y phục khác. Còn dưỡng huynh Trương gia cũng say mèm, Thải Chi cũng không để hắn tự mò mẫm đường về.

Vì Tần lão phu nhân đã dặn dò trước, Vĩnh Quốc Công phủ chỉ nói với bên ngoài là Bình An dưỡng bệnh ở quê, thân phận của Trương Đại Tráng phải được che giấu. Hắn được sắp xếp ở trong một tiểu viện nhỏ phía sau phố Vĩnh An, nơi thường dùng để tiếp đón những người thân thích nghèo khó đến xin xỏ.

Mấy tên tiểu đồng hợp sức dìu Trương Đại Tráng đi, Tiết Hạo cũng được đỡ vào trong xe ngựa.

Mọi người cẩn trọng đề phòng Di Đức Viện, nửa điểm sơ hở cũng không để lộ, nhưng tai vách mạch rừng, có những người không dễ phòng như vậy.

Trong Minh Vu viện, Tiết Tĩnh An ngồi bên cửa sổ may giầy cho Nhị ca, đang cầm kim chỉ, bên ngoài truyền đến tiếng của Lâm di nương: “Tĩnh Nhi!”

Tiết Tĩnh An giật mình, kim đâm vào ngón tay, một giọt máu nhỏ rỉ ra.

Lâm di nương bước vào phòng, nói: “Con đoán xem ta vừa nghe được chuyện gì?”

Tiết Tĩnh An che tay lại: “Chuyện gì ạ?”

Lâm di nương: “Nhị ca con đi Lâm Giang Tiên uống rượu say khướt.”

Tiết Tĩnh An lo lắng: “Tổ mẫu có biết không?”

Lâm di nương cười đầy ẩn ý: “Con sợ gì chứ, tự có người che giấu cho nó. Nhưng có một chuyện, nó dẫn cả Nhị cô nương đi chơi cùng. Trước kia nó còn nhớ đến con, Nhị cô nương vừa về, quả nhiên không dẫn con đi nữa.”

Tiết Tĩnh An: “Thì, thì cũng là chuyện khi con mười mấy tuổi thôi.”

Nàng cũng sắp mười sáu rồi, không còn ở cái tuổi có thể tùy tiện ra ngoài, Tiết Hạo không dẫn nàng đi cũng là chuyện thường tình.

Lâm di nương lại nói: "Nhị cô nương sắp mười lăm rồi, có thể thấy không phải vấn đề tuổi tác.”

Tiết Tĩnh An cúi đầu, vành mắt đỏ hoe. Mới chỉ ngày thứ hai thôi, nàng không dám tưởng tượng tương lai mình sẽ bị lãng quên đến mức nào.

Lâm di nương thấy nữ nhi khóc, mới vỗ vai an ủi: “Không sao, Nhị ca con cũng không dẫn Thường An đi, mọi người đều như nhau cả.”

Dẫu vậy, đến tận lúc đi ngủ, Tiết Tĩnh An vẫn cảm thấy trong lòng nghẹn ứ một luồng khí. Đúng lúc đêm ấy trời đổ mưa, nàng nghe tiếng mưa rơi, trằn trọc mãi không sao ngủ được.

Chớp mắt một cái, đã đến ngày hôm sau, chính là ngày yến tiệc tẩy trần.

Ngay cả ông trời cũng như chiều lòng Bình An, rõ ràng đêm qua mưa lớn như trút nước, sáng sớm hôm nay ánh nắng đã đua nhau xuyên qua tầng mây, dát vàng rực rỡ khắp bầu trời.

Cơn mưa đến thật đúng lúc, gột rửa hết cái nóng bức của mùa hè, khiến thời tiết trở nên mát mẻ, dễ chịu.

Tiết Tĩnh An ngủ không ngon, nàng thoa thêm chút son phấn, vốn định theo thói quen mặc bộ y phục màu đỏ thẫm, nhưng nghĩ ngợi một hồi, vẫn thay bằng bộ màu tử đinh hương kia.

Nàng ra khỏi viện Minh Vu thì đúng lúc gặp Bình An, vội vàng mừng thầm vì mình không mặc y phục màu sắc sặc sỡ.

Xem ra, Phùng phu nhân cũng cố ý để Bình An lấn át các nàng một bậc, chỉ thấy Bình An mặc bộ áo đối khâm bằng lụa gấm thêu hoa màu hồng đào, phối với váy lụa Tô Châu màu đỏ tươi. Nàng búi tóc song hoàn, cài trâm vàng chạm hồng ngọc, cổ đeo vòng vàng kết đá quý hình kỳ lân và tường vân.

Gương mặt nàng trắng như trăng rằm, môi đỏ như son, đôi mắt trong veo như nước, khuôn mặt phù dung kiều diễm, khí chất thanh cao, quý phái hơn người.

Tiết Tĩnh An thầm nghĩ, chỉ cần nhìn Tiết Bình An như thế này. Ai có thể ngờ, nàng đã rời nhà mười năm, lớn lên ở thôn quê chứ?

Dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng đây mới là khí phái thật sự, còn nàng trước đây đến nửa phần tinh túy cũng không bắt chước được.

Tiết Tĩnh An nhất thời không biết phải đối mặt với vị muội muội này như thế nào, nàng đoán rằng, Bình An chắc chắn cũng không coi trọng nàng.

Nàng gắng gượng mỉm cười, chủ động gọi một tiếng: “Nhị muội muội.”

Bình An khựng lại, nàng bước đến, khoác tay Tiết Tĩnh An, cuối cùng cũng thở phào một hơi: “Nặng quá.”

Tiết Tĩnh An: “...”

Nàng chưa bao giờ thân cận với Tiết Bình An đến vậy, có chút luống cuống.

Thải Chi cười giải thích: “Cô nương lần đầu tiên mang cả bộ trang sức lên đầu, đi được vài bước đã kêu mệt. Nếu không phải ở trong phủ, chắc phải khiêng kiệu mà đi ấy chứ!”

Bình An bĩu môi.

Không biết vì sao, thái độ tùy ý của nàng lại khiến Tiết Tĩnh An cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng.

Nàng đỡ Bình An, cười nói: “Vậy... vậy chúng ta cùng đi nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play