Đến khi anh lành vết thương, họ bắt đầu đau đầu không biết phải xử lý anh thế nào.
Nếu Ôn Khải là người lớn, thì khỏi phải bàn, chắc chắn sẽ bị đưa đi cải tạo lao động. Nếu anh có cha mẹ, thì cũng chẳng cần nghĩ nhiều, cứ gửi về cho cha mẹ, cha mẹ đi đâu thì anh theo đó.
Nhưng anh mới là một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, lại không có cha mẹ.
Quan trọng hơn là vết thương của anh tuy đã lành nhưng cơ thể lại bị tổn thương do lạnh, gầy tong teo không nói, đi lại còn thở không ra hơi, trông chẳng có vẻ gì là sống thọ. Cơ thể thế này mà đưa đi cải tạo, thì anh sống sao nổi?
Hay là tìm một cặp vợ chồng hiếm muộn nào đó cho anh làm con nuôi?
Đây cũng là một cách nhưng một là sức khỏe Ôn Khải quá kém, hai là sau khi khỏi bệnh trông anh vẫn cứ ngơ ngơ, cha là anh cũng gần mười tuổi rồi, khó mà thân thiết được. Thế nên hơn một tháng trôi qua, chẳng có ai muốn nhận nuôi anh cả.
Cho đến một ngày nọ, nhân viên của trại tập trung đi ra ngoài, tình cờ gặp cha Chu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT