Thành phố A – bệnh viện nội trú, không khí lúc nào cũng bận rộn, trước sau chẳng thay đổi.
“Bác sĩ Nghiêm, có một bệnh nhân vừa chuyển từ thành phố D đến. Chủ nhiệm dặn rằng sắp tới công việc điều trị có thể sẽ cần anh tiếp nhận.” Giọng cô y tá vang lên rõ ràng giữa hành lang.
“Hiểu rồi.” Nghiêm Tiêu vừa hoàn tất một ca phẫu thuật khẩn cấp. Anh thuần thục tháo găng tay, thay đồ giải phẫu và khử trùng toàn thân.
Người y tá đang nói chuyện với anh miễn cưỡng được xem như trợ lý tạm thời của anh. Do Nghiêm Tiêu thường xuyên bận bịu với các ca mổ, hiếm khi có thời gian kiểm tra điện thoại hay trao đổi trực tiếp với cấp trên, nên mọi sắp xếp công việc đều được báo cho cô y tá này, rồi cô ấy lại chuyển lời đến anh.
Cô y tá không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ khi nhìn vị bác sĩ trẻ trước mặt.
Bác sĩ Nghiêm là nam bác sĩ trẻ nhất trong khoa ngoại của họ. Kỹ năng chuyên môn vững vàng, tay nghề phẫu thuật điêu luyện, tuổi đời còn trẻ nhưng đã tham gia nhiều ca phẫu thuật yêu cầu cao, tích lũy được vô vàn kinh nghiệm, là nhân vật quan trọng trong phòng mổ.
Một người vừa có tài vừa có sắc như vậy, đương nhiên dễ khiến người xung quanh ngưỡng mộ. Cô y tá cũng không ngoại lệ.
Dù Nghiêm Tiêu chưa chính thức xin trợ lý riêng, cô vẫn vui lòng thay anh truyền đạt công việc, coi đó như cơ hội tiếp cận. Hơn nữa, bác sĩ Nghiêm lại rất nhã nhặn, thân thiện, nếu không vướng ca mổ, anh thường mời đồng nghiệp ăn cơm.
Một người hoàn hảo đến thế, cô y tá thật sự không tìm được khuyết điểm nào. Điều khiến cô tiếc nuối duy nhất là mỗi lần tụ họp, bác sĩ Nghiêm luôn là người tính tiền rồi vội vã rời đi, không bao giờ nán lại đến cuối buổi.
Điều đó khiến bao nữ y tá thầm thương trộm nhớ đều không thể tiếp cận nhiều hơn, mối quan hệ mãi chỉ dừng lại ở mức đồng nghiệp, chẳng thể tiến xa.
Về chuyện hẹn riêng anh ấy ra ngoài… vừa nghĩ tới đây, lòng cô y tá lại chùng xuống.
Bác sĩ Nghiêm bận rộn suốt ngày, thời gian rảnh hiếm hoi gần như chỉ dành để mời mọi người ăn cơm, căn bản không có cơ hội nào để mời anh ra ngoài riêng lẻ.
“Chủ nhiệm Trần sáng qua vừa từ thành phố C trở về. Biết sắp tới anh có lịch phẫu thuật dày đặc, ông ấy đặc biệt dặn anh chú ý nghỉ ngơi. Vì vậy, ông quyết định thay anh đảm nhiệm ca nội soi khoang bụng lúc bốn giờ chiều nay, xem như cho anh nghỉ nửa buổi.” Cô y tá nói xong, hơi ngập ngừng nhìn anh, “Chiều nay em không có nhiệm vụ nào khác… bình thường anh hay mời mọi người đi ăn, không biết tối nay tan ca anh có thể…”
Cô vừa lấy hết dũng khí, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Nghiêm Tiêu dường như đã đoán được ý định của cô, liền cắt ngang trước.
“Xin lỗi y tá Dương ,tôi phải đi xem bệnh nhân mới chuyển tới.” Anh mặc áo blouse trắng đã được khử trùng, cài nút áo gọn gàng, đeo khẩu trang, rồi lấy từ túi ra một sợi dây đỏ và đeo lên cổ tay.
Cô y tá để ý thấy anh lại đeo sợi dây đỏ ấy.
Bệnh viện có quy định nhân viên y tế không được đeo đồ trang sức khi làm việc, nhưng thứ anh đeo chỉ là một sợi chỉ đỏ đơn giản, không trang trí gì, thường giấu dưới tay áo nên ít người để ý. Khi phẫu thuật, anh luôn tháo nó ra, chỉ khi nhàn rỗi hoặc tan ca mới đeo lại.
Mọi người âm thầm đoán rằng có lẽ đây là món quà từ bạn gái, nên anh mới trân trọng đến vậy.
Nhưng từ khi bác sĩ Nghiêm về bệnh viện này đã hơn hai năm, chưa ai từng thấy bạn gái anh, cũng chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện yêu đương.
Vì thế, cô y tá đoán anh vẫn còn độc thân.
Nghiêm Tiêu nhận lịch làm việc từ tay cô, “Cảm ơn. Lần sau có dịp, tôi sẽ lại mời mọi người ăn cơm.”
Anh nói là “mọi người” chứ không phải “em”, rõ ràng là đang từ chối khéo.
Cô y tá nghe ra ẩn ý trong lời anh, cố gắng nở một nụ cười chua chát, “Không sao, giúp được bác sĩ Nghiêm là em vui rồi.”
Sau khi cảm ơn lần nữa, Nghiêm Tiêu rời đi, theo lịch trình tìm đến phòng bệnh tương ứng.
Nhưng anh còn chưa kịp bước vào phòng thì một giọng nói khẽ khàng, hơi yếu ớt, vang lên trước mặt:
“Anh là… Nghiêm Tiêu?”
Nghiêm Tiêu lúc làm việc luôn đeo khẩu trang, vừa để đảm bảo vệ sinh, vừa vì lý do an toàn. Trong bệnh viện, trừ vài đồng nghiệp thân thiết và lãnh đạo, anh hiếm khi kết giao. Nhiều người chỉ nghe danh vị bác sĩ mới tài giỏi, nhưng chưa từng thấy mặt thật anh.
Vậy mà người trước mặt lại nhận ra anh ngay cả khi anh đang đeo khẩu trang, khiến bản thân Nghiêm Tiêu cũng thấy bất ngờ, tay đang lật hồ sơ chợt khựng lại.
Không gian bệnh viện ngập mùi thuốc sát trùng. Ánh sáng từ cửa sổ hành lang chiếu xiên, khiến cả không gian trở nên nửa sáng nửa tối.
Nghiêm Tiêu ngẩng đầu lên. Đập vào mắt anh là một gương mặt tái nhợt nhưng vô cùng quen thuộc. Cái tên và bóng hình từng cất sâu trong trí nhớ bất ngờ tràn về, khiến tim anh đập loạn nhịp.
“Không ngờ thật sự là anh.” Người đàn ông trước mặt cũng tỏ vẻ bất ngờ, không biết nên vui mừng hay lúng túng vì cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Nghiêm Tiêu như bị bóp nghẹn cổ họng. Sự điềm tĩnh vốn có trong anh bỗng chốc tan biến. Bàn tay siết chặt hồ sơ đến mức khớp tay trắng bệch, ánh mắt dán chặt vào người đối diện mà chẳng thốt nên lời…
Mười một năm trôi qua, anh ấy đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng tiều tụy hơn hẳn.
Hai tay Nghiêm Tiêu khẽ run, trái tim tưởng chừng đã yên lặng nhiều năm bỗng truyền đến một cơn đau âm ỉ. Giọng anh khàn đặc, gọi lên cái tên đã chôn giấu trong lòng từ lâu:
“Lâm Trầm...”
---
“Tiểu Lâm à, sau bếp rác đầy rồi, phiền cháu ra đó dọn sạch giúp với nhé.” Một người đàn ông trung niên cao giọng gọi, “Nhớ thay luôn túi rác mới vào đấy!”
“Cháu biết rồi, cháu đi ngay đây ạ.” Lâm Trầm đáp lời.
Cậu vừa mới lau dọn xong một bàn ăn, bước vào khu bếp, gấp gọn khăn lau rồi treo lên giá. Sau đó cậu khom lưng, nhấc túi rác nặng trịch từ trong thùng cao ngang người lên, rồi tiện tay thay một túi mới.
Lâm Trầm đi vòng qua khu bếp nóng bức, đẩy cửa sau ra, cẩn thận đặt túi rác đúng vị trí đã được chỉ định trong khu gom rác.
Con hẻm phía sau được chiếu sáng bằng vài bóng đèn cũ kỹ, ánh sáng vàng mờ rọi xuống nền gạch men đã đen sạm vì khói dầu và bụi bẩn tích tụ suốt bao năm không tu sửa. Trên đầu, vài bóng đèn sợi tóc bám đầy mạng nhện chập chờn phát ra ánh sáng yếu ớt.
Khói từ bếp thải ra cuồn cuộn, hoà với mùi rác chua nồng nơi thùng rác gần đó, tạo thành một thứ mùi khó chịu.
Đúng lúc Lâm Trầm vừa đặt xong túi rác và chuẩn bị quay vào trong, cậu tình cờ liếc thấy cuối hẻm dường như có vài bóng người tụ tập.
Ban đầu cậu cũng chẳng bận tâm, nghĩ đó chỉ là người đi đường hoặc mấy học sinh gần đó trốn ra ngoài hút thuốc. Nhưng rồi, khi cậu tiếp tục bước đi, vài đoạn đối thoại rõ ràng truyền vào tai.
“Cái hoodie này đúng là mẫu hot năm nay, giá chắc cũng phải sáu bảy trăm tệ nhỉ.” Một nam sinh dẫn đầu lấy tay chọc nhẹ vào ngực chàng trai đối diện, giọng điệu đầy châm chọc. “Vậy mà còn dám giả nghèo trước mặt bọn tao, mày nghĩ bọn tao ngốc, hay định coi bọn tao như trò đùa?”
Chàng trai bị vây quanh có dáng người cao gầy, gương mặt tuấn tú và nét cứng cỏi, toát lên vẻ sạch sẽ và gọn gàng. Tuy chiều cao của cậu khiến người khác có chút dè chừng, nhưng trong tình cảnh bị nhóm người đông hơn chặn ở cuối hẻm, cậu cũng chỉ có thể đứng yên bất lực.
“Bọn tao thật ra cũng chẳng định gây sự đâu, chỉ là thấy mày là con nhà giàu thì cũng nên rộng rãi chút chứ? Bọn tao nghèo quá mà, mày chia sẻ chút chẳng thiệt thòi gì.”
“Chút tiền đó với mày chẳng đáng là bao, cho bọn tao chút cũng không mất mát gì.”
Lâm Trầm vốn chẳng định xen vào chuyện người khác, nhưng nghe đến đó thì lửa giận trong lòng không kìm được mà bốc lên. Cơ thể phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ, cậu tiện tay chộp lấy một cây chổi ở góc tường.
“Mẹ tụi mày chứ! Có tay có chân không biết tự đi làm kiếm tiền, lại còn đòi người khác nuôi, giỏi lắm!” Cậu vung chổi loạn xạ mà vẫn cực kỳ chính xác và mạnh mẽ, giận dữ quát lên khiến cả con hẻm nhỏ như rung động. “Người ta cực khổ đi làm kiếm tiền, dựa vào cái gì phải đưa cho tụi mày?!”
Sự xuất hiện đột ngột khiến cả nhóm người ngớ người, bao gồm cả chàng trai đang bị bắt nạt.
“Cái quái gì vậy, ở đâu chui ra cái thằng lo chuyện bao đồng này!” Tên cầm đầu vừa ăn một cú chổi đau điếng, liền xoay người tung nắm đấm về phía Lâm Trầm.
Lâm Trầm né không kịp, cú đấm giáng thẳng vào bụng khiến cậu đau đớn nhăn mặt.
Hôm nay là ngày nghỉ, cậu đã làm việc cả ngày dài ở quán ăn, thể lực gần như cạn kiệt. Nhưng cú đấm ấy như đánh thức sức mạnh tiềm ẩn trong người cậu. Sau khi chắc chắn mình không bị thương nặng, cậu lại siết chặt cán chổi, lao vào tấn công tiếp.
Cú đánh của cậu như cuồng phong bão táp. Một số trong nhóm lưu manh chỉ là học sinh, thấy tình hình bất ổn liền sợ hãi lùi lại, chỉ còn vài tên lớn hơn tiếp tục đánh nhau với cậu.
Đúng lúc đó, giọng chàng trai vang lên giữa hỗn loạn. Trong tay cậu là chiếc điện thoại với màn hình phát sáng trong bóng tối, giọng điềm tĩnh: “Tôi đã gọi cảnh sát rồi.”
Câu nói ấy khiến mọi người dừng lại. Đám lưu manh nhìn thấy trên màn hình đúng là giao diện gọi cảnh sát, mặt biến sắc, khí thế hống hách khi nãy biến mất sạch, lầm bầm vài tiếng rồi vội vàng bỏ chạy.
“Một lũ ăn hại.” Lâm Trầm ném chổi xuống đất, quay sang hỏi: “Cậu không cho bọn chúng tiền đấy chứ?”
Cậu thiếu niên mặc áo hoodie xám và quần jeans, giày trắng sạch sẽ như mới dù đứng trong con hẻm bẩn thỉu. Cậu đeo một chiếc ba lô đen, trông đúng chuẩn kiểu học sinh con nhà giàu đang trên đường đi học thêm.
So với cậu ta, quần áo Lâm Trầm đã bạc màu, đôi giày trắng giờ ngả sang màu vàng nhạt vì cũ kỹ.
“Tại sao cậu lại xen vào chuyện này?” Thiếu niên cất giọng lạnh nhạt, ánh mắt lướt qua Lâm Trầm như không cảm xúc.
Lâm Trầm sững lại. Cậu nhận ra người kia chẳng hề cảm kích, ngược lại còn như có chút khó chịu. Nén giận, cậu nói:
“Này, tôi giúp cậu đấy nhé? Không cần cảm ơn thì thôi, cũng đừng nói kiểu đấy chứ?”
“Vậy cậu muốn bao nhiêu tiền để coi như hồi đáp?” Thiếu niên nhìn cậu với ánh mắt trống rỗng, thái độ giống hệt khi đối đầu với bọn lưu manh.
“Cậu tưởng tôi giúp cậu vì tiền à?” Lâm Trầm bật cười, “Thật không hổ là thiếu gia nhà giàu, đầu toàn tiền! Không như tôi, làm thuê mệt muốn chết, cố làm người tốt một chút cũng bị coi thường.”
Thiếu niên im lặng.
“Cậu đừng tưởng mình đang trong truyện ngôn tình tổng tài mà vung tiền như rác.”
“Thôi, coi như tôi xui.” Lâm Trầm lười tranh cãi thêm, quay người bỏ đi. Cậu cảm thấy đứng cạnh người như vậy thêm một giây cũng là xúc phạm chính mình.
Tiêu thúc vừa bước vào bếp thì thấy sắc mặt cậu tái nhợt, liền lo lắng hỏi:
“Ơ, tiểu Lâm, cháu làm sao thế? Mới đi đổ rác mà trông cháu như bị vắt kiệt sức vậy?”
“Có phải dạo này làm việc quá sức rồi không? Thúc giao nhiều việc quá à?” Giọng ông đầy lo lắng.
Lâm Trầm cố lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng cười: “Không sao đâu Tiêu thúc, không phải do công việc. Chỉ là vừa rồi gặp phải một tên khiến người ta phát điên lên ấy mà.”
Con hẻm vẫn yên ắng, chỉ có vài tiếng xe lướt qua ở phía đường lớn vọng vào. Mỗi âm thanh nơi đây đều nghe rõ mồn một.
Tiêu thúc không để ý đến thiếu niên vẫn còn đứng ở góc hẻm. Lâm Trầm trong lòng vẫn còn chút tức giận chưa nguôi, nên cũng không hạ giọng khi trò chuyện.
Cách đó không xa, cậu thiếu niên lặng lẽ đứng yên tại chỗ, không bỏ sót một lời nào trong cuộc trò chuyện giữa Lâm Trầm và Tiêu thúc. Thế nhưng cậu không hề tỏ ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi, không một tiếng động.
Khi Lâm Trầm chuẩn bị đóng cửa sau lại, bóng dáng thiếu niên kia đã biến mất từ lâu.
Tốt nhất là đừng để cậu ta gặp lại cái tên ảo tưởng sức mạnh đó lần nữa!