Phất Phất có chút vô lực che mặt: “Bệ hạ lần sau đến, có thể báo trước một tiếng không?”
Thiếu niên liếc nhìn nàng, môi đỏ khẽ nhếch, rất bình tĩnh lui ra ngoài, đứng phía sau ngưỡng cửa: “Báo rồi.”
Phất Phất bị sự mặt dày vô sỉ của thiếu niên làm cho trợn tròn mắt: “Người người người… người thật là…”
“Là ngươi nói muốn bồi trẫm.” Mục Lâm Xuyên mỉm cười nhạt: “Sao, giờ lại muốn đổi ý rồi ư?”
Bữa trưa của Mục Lâm Xuyên quả không hổ là bữa ăn của “Hoàng đế”, một bàn toàn là sơn hào hải vị, gần như dài đến vô tận.
Tuy nói là bồi “trẫm” dùng bữa, nhưng Mục Lâm Xuyên lại chẳng động đũa mấy, chỉ chống cằm, đôi mắt đỏ như máu không chớp lấy một lần mà nhìn chằm chằm Phất Phất ăn.
Trong lúc dùng bữa, Lục Phất Phất cũng không dám lơ là. Phải biết rằng, ăn cơm cũng là một kỹ năng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play