Nội tâm Lục Phất Phất dần hiện lên một nụ cười mang tính thương nghiệp:… vì quả thận của Yêu Ni, nàng nhịn.
Mục Lâm Xuyên tuy khẽ nhếch môi mỉm cười, nhưng trong đôi mắt đỏ sẫm lại chẳng có chút dục vọng nào, cực kỳ thanh tỉnh.
Hắn không phải kẻ ngốc không hiểu sự đời, chuyện nam nữ ấy hắn rõ ràng hơn ai hết. Còn về phần trong hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, vì sao hắn không hề sủng hạnh, là bởi hắn bất lực, không hứng thú, thấy ghê tởm, thấy bẩn thỉu, thấy việc sinh con ra thật phiền phức.
Hắn ghét trẻ con, Mục Lâm Xuyên nghĩ, nếu con cái hắn sinh ra mà ồn ào quá, chưa biết chừng hắn sẽ tự tay bóp chết nó. Đã vậy thì sinh ra để làm gì. Giang sơn này hắn cũng chẳng có lòng giữ lấy, rơi vào tay hắn rồi suy bại, lại càng hợp ý hắn.
Bị cái dáng vẻ thản nhiên đến trơ tráo kia của Mục Lâm Xuyên lây sang, Phất Phất ngẩn ra nửa khắc, cuối cùng cũng giác ngộ, thành Phật rồi.
Mãi đến khi trở về Vĩnh Hạng, Lục Phất Phất mới chợt ý thức được điều gì đó trọng yếu.
Dường như từ đầu đến cuối, Mục Lâm Xuyên đều hoàn toàn không có phản ứng! Là ý nghĩa mặt chữ đó!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play