Mấy năm trôi qua, trong thôn đã làm đường, cuộc sống của mọi người cũng khấm khá lên không ít.
Chu Phúc Hương vừa khóc vừa nói: “Lúc đó mẹ cũng đau khổ mà, Phất Phất mất rồi, mẹ sao có thể không đau chứ? Nếu không phải vì chuyện đó, mẹ cũng đâu đến mức phải sinh Lộ Lộ đâu.”
Tập tục nơi này là, đồ đạc của người đã khuất như quần áo, giày dép đều không được giữ lại, phải mang đi đốt hết.
Khi đó, Chu Phúc Hương thật sự cảm thấy không thể tiếp tục sống nổi nữa, nửa đêm vừa nghĩ đến Phất Phất là tim đau như thắt, nước mắt cứ chảy mãi. Khóc đến mức Lục Kiến Quốc cũng chẳng nói được gì, ông thà ra ngoài làm thuê chứ không muốn ở lại căn nhà này thêm một ngày nào nữa.
Cái nhà chẳng còn giống nhà, như một nấm mồ lạnh lẽo chết chóc, lại như cái lồng giam khiến người ta nghẹt thở.
Cái chết của Lục Phất Phất đã khiến cuộc hôn nhân gần ba mươi năm của họ lung lay sắp đổ. Vì thế, khi có người khuyên họ:
Hay là… sinh thêm một đứa nữa?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play