“Đến rồi sao?”
Môi hắn khô nứt, khẽ mấp máy. Cả ngày không thấy ánh mặt trời, sắc mặt Mục Lâm Xuyên lại càng trắng bệch như giấy.
Trương Tùng trông thấy vậy, trong lòng cay xót, khẽ đặt hộp cơm bên chân hắn, thấp giọng nói: “Bệ hạ, dù sao cũng nên ăn chút gì đi.”
Điện lớn trống trải yên tĩnh đến mức đáng sợ, dù Trương Tùng đã cố giảm nhẹ động tác, hộp cơm đặt xuống đất vẫn vang lên một tiếng “cộp” khẽ khàng.
Đã mấy ngày nay rồi, nước không uống một giọt, cơm không ăn một hạt. Trương Tùng chỉ biết trơ mắt nhìn Mục Lâm Xuyên từng ngày tiều tụy đi rõ rệt.
Ánh nến trong mắt hắn vạch ra một đường sáng mảnh mảnh, Mục Lâm Xuyên dời ánh mắt đi: “Cứ để đó đi, khi nào đói thì trẫm sẽ ăn.”
Rồi hắn lại quay đầu nhìn vào linh cữu trước mặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT