“Nghĩ ngợi nhiều quá chẳng qua là tự mình gây khó dễ cho bản thân, không chịu buông tha chính mình, tự mình dằn vặt lấy mình.”
Nói trắng ra, chính là ăn no rỗi việc.
Trong lòng Phất Phất âm thầm lẩm bẩm, không phải lo chuyện cơm áo thì lại bắt đầu thấy trống rỗng.
Từng có một thời, nàng cũng như thế, ngày ngày nghĩ ngợi đủ điều, nghĩ về Yêu Ni, nghĩ đến học nghiệp của bản thân, nghĩ đến tiền đồ sau này. Về sau, không còn nghĩ nhiều nữa, trái lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Câu kia nói sao nhỉ? Trốn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng lại hữu ích.
Mục Lâm Xuyên khẽ nhíu mày, đôi mắt đỏ sậm lộ vẻ u ám cùng chán chường.
Cõi đời này, đối với hắn, hoàn toàn vô nghĩa.
Hắn từ nhỏ đã thông minh hơn người, nghĩ nhiều hơn kẻ khác. Cuộc sống của hắn bắt đầu sụp đổ từ một buổi trưa hết sức tầm thường. Ngày tháng cụ thể đã chẳng nhớ rõ, chỉ biết hôm ấy, hắn bỗng nhiên cảm thấy vòng lặp ngày ngày như vậy thật vô vị, nực cười đến mức khiến hắn thấy buồn nôn. Hắn từ tận đáy lòng ghét bỏ lối sống máy móc ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play