Phất Phất biết Vương Nữ Nữ đang đợi để xem chê cười mình, trong lòng hơi bực, cũng chẳng buồn để ý đến nàng ta.
Phất Phất là người xuyên không, xuyên từ trong bụng mẹ, dù thực ra nàng chẳng đọc được mấy bộ tiểu thuyết xuyên không. Nàng sinh ra ở một vùng núi nghèo khó, nhà nghèo đến mức ngay cả băng vệ sinh cũng không mua nổi.
Phất Phất không phải kẻ sống tạm bợ hay cam chịu tầm thường, ước mơ ban đầu của nàng là thi đậu Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, được lên thủ đô học đại học.
Tưởng tượng thì đẹp đẽ, nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Em gái nàng là Yêu Ni mắc bệnh suy thận giai đoạn cuối, tiền trong nhà đều đổ hết vào chữa bệnh cho Yêu Ni, không còn khả năng nuôi nàng học nữa. Phất Phất rất thương em gái mình, không nỡ để con bé chịu thiệt. Huống hồ chất lượng dạy học ở trấn lại kém, thành tích của nàng không thể thi đậu nổi đại học.
Cân nhắc thiệt hơn, chưa học hết cấp ba, Lục Phất Phất dứt khoát bỏ học, chạy xuống trấn làm việc, từng làm thợ gội đầu, cũng từng làm lễ tân ở KTV. Nhưng chưa được bao lâu, vì đập vỡ đầu một khách hàng định sàm sỡ mình, nàng bị buộc phải theo chị họ vào Nam làm thuê.
Kết quả, vừa đặt chân đến thành phố lớn chưa đầy một tháng, nàng đã bị xe đâm chết.
Trước lúc chết, Phất Phất nhẹ nhõm thở phào một cái, may mà đã mua bảo hiểm, tháng trước cũng gửi tiền lương về nhà, Yêu Ni được cứu rồi!
Cứ thế, Lục Phất Phất an lòng chuẩn bị nhắm mắt xuôi tay.
Đinh đông—
Còn chưa kịp nhắm mắt, một tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng mà trong trẻo bất ngờ vang lên bên tai.
[Chúc mừng bạn đã liên kết với hệ thống "Ước mộng thành chân", tôi là nhân viên chăm sóc khách hàng số 286 của bạn, rất hân hạnh được phục vụ.]
“Cái gì?” Phất Phất trong cơn hấp hối kinh hoảng bật dậy.
Hệ thống mang giọng trẻ con đầy sinh khí, chẳng đợi cô kịp hoàn hồn đã bắt đầu giải thích các lưu ý.
Theo lời hệ thống, nàng đã xuyên không, xuyên vào một quyển tiểu thuyết tên Đế Vương Ân, trở thành một pháo hôi trùng tên trùng họ trong truyện – Lục Phất Phất.
Muốn quay về, nàng bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ.
【Nhiệm vụ của ký chủ là cảm hóa phản diện BOSS Mục Lâm Xuyên trong Đế Vương Ân thành một minh quân lưu danh muôn thuở nhé~】Ban đầu Lục Phất Phất muốn từ chối, nhưng điều kiện mà hệ thống đưa ra quá sức hấp dẫn, nàng không thể khước từ.
Hệ thống nói, sau khi tích đủ điểm, nàng có thể dùng điểm đó đổi lấy bất cứ thứ gì mình muốn.
Ví dụ như một quả thận mà em gái nàng đang cần gấp.
Ngồi trong chiếc xe ngựa lắc lư, Lục Phất Phất cắn cắn ngón tay, nghĩ đến em gái kiếp trước ương bướng của mình, hốc mắt hơi đỏ lên, lòng thấy vô cùng lo lắng.
Yêu Ni từ nhỏ đã lệ thuộc vào nàng, nếu biết nàng bị xe đâm chết, con bé biết làm sao bây giờ?
Có lẽ vì bệnh tật hành hạ, Yêu Ni từ bé đã rất phản nghịch.
Phất Phất là chị cả trong nhà, giống như hình ảnh mà người ta vẫn tưởng về các cô gái nông thôn – thiếu nữ như sữa đầu mùa vừa tinh khiết vừa ngọt lành, mái tóc dài đen nhánh bóng mượt, gương mặt rám nắng, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt sáng trong, cười lên là mắt mày cong cong, khi hoạt động thì như một chú nai con khỏe khoắn và lanh lợi, lại đất mẹ bao dung, nhẫn nại, hiền hòa.
Lục Phất Phất ngày nào cũng dậy sớm về khuya làm việc vất vả, chăm chỉ đi làm để kiếm tiền chữa bệnh cho em gái. Yêu Ni thì khác, có lẽ vì bệnh nên từ nhỏ đã quen chơi bời, học theo đám trẻ chạy xe máy đi net, đi KTV, đánh nhau hút thuốc, chuyện gì cũng từng thử qua.
Còn chải chuốt lòe loẹt, mái tóc đen nguyên bản nhuộm thành vàng khè, được coi là cô gái ngổ ngáo nhất trong xóm.
Làng quê nhiều chuyện thị phi, Yêu Ni chẳng bận tâm. Hai chị em thường hay gội đầu xong rồi nằm kề nhau ngắm trăng, thủ thỉ rù rì, Yêu Ni gọi những việc mình làm là “kịp lúc mà vui sống”.
Tuy Yêu Ni không khiến người ta yên tâm, nhưng tình cảm chị em lại rất tốt, thường chui vào chăn nằm ngủ cùng nhau.
Phất Phất biết, Yêu Ni chỉ là ham chơi thôi, chứ thực ra ngoan lắm.
Cô bé không chỉ một lần, khi đang chạy thận, cắn răng chịu đau kéo tay áo nàng thì thầm: “Chị, em không muốn chữa nữa, em thấy vậy cũng được, em học không vô, nhưng chị học giỏi, chị đừng vì em mà bỏ học.”
Phất Phất nghe xong đau lòng đến nỗi nước mắt suýt rơi, nhưng vẫn cố nhịn không nói một lời.
Nghĩ đến đây, Phất Phất lắc đầu, cố gắng xua đi những ý nghĩ rối bời và u ám trong đầu.
Nàng mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ, thay vào đó là một suy nghĩ kiên định không lay chuyển.
Yêu Ni đừng sợ, đừng khóc, chị đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, tích đủ điểm để kiếm một quả thận về cho em đây!
Lục Phất Phất cùng mấy cô gái cùng quận huyện bị nhét vào xe ngựa, suốt chặng đường này chịu cảnh say xe khốn khổ, nôn mửa chết đi sống lại. Mấy tên thái giám thì chẳng buồn quản các nàng.
Đoàn xe chở các giai nhân khắp thiên hạ, men theo gió xuân đi dọc các châu quận, tiến thẳng về kinh thành.
Xe ngựa bóng loáng, bánh xe cán lên chồi non mới nhú, trên trời là mây trắng bồng bềnh. Người đi đường trông thấy không khỏi tâm thần xao động, giữa những xúc cảm hỗn loạn, cũng không tránh khỏi thoáng thở dài thương cảm.
Bởi vì con đường mà các mỹ nhân này đang đi, nói là gió xuân, chẳng bằng gọi là đường xuống hoàng tuyền. Chẳng bao lâu nữa, các mỹ nhân ấy sẽ hóa thành hồng nhan phai tàn, cốt khô dưới mộ.
Tất cả cũng bởi, đương kim hoàng đế Mục Lâm Xuyên là một bạo quân chính hiệu.
Thiếu niên thiên tử Đại Ung – Mục Lâm Xuyên, là một kẻ điên.
Tất nhiên, chuyện này không ai dám nói toạc ra, nhưng trong lòng ai nấy đều ngầm thừa nhận.
Vị hoàng đế trẻ tuổi này thường đi chân trần, điên cuồng chạy khắp cung điện vừa khóc vừa cười. Lúc thì cười to ha hả, lúc lại gào khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi đầm đìa. Khi thì tự đập đầu xuống đất giày vò bản thân, lúc lại giết người như ngóe hành hạ người khác.
Tương truyền Thái Tổ hoàng đế của Đại Ung từng được tiên nhân chỉ điểm, sinh ra đôi mắt dị đồng như vua Thuấn thời thượng cổ, tinh thông dị pháp, đời đời con cháu họ Mục sinh ra đều có phần khác người.
Vị hoàng đế này – Mục Lâm Xuyên – khi sinh ra trời đỏ rực, mang đôi mắt đỏ như máu.
Trớ trêu thay, một kẻ hôn quân tàn bạo như vậy… lại tin Phật. Hoàng đế Đại Ung Mục Lâm Xuyên từng cho xây trong cung một Phật động nghìn tượng, tiêu tốn nhân lực vật lực khủng khiếp, sau khi xây xong, hắn thường đến lễ bái.
Phất Phất khổ sở nhìn những dòng chữ nhỏ trước mắt.
[Nhiệm vụ chính: [Công lược bạo quân (Biến một hôn quân tiếng xấu muôn đời thành minh quân lưu danh sử sách)]