Thiếu niên kia thì vẫn là bộ dạng điềm nhiên như không, vẻ mặt bình thản, dường như với hắn mà nói, vinh nhục ban thưởng đều không đáng để bận tâm.
Thế nhưng, thanh danh của Mục Lâm Xuyên thì đã lan ra ngoài.
Dẫu đã an ổn tạm cư trong phủ thứ sử, nhưng Phất Phất lại không thể an nhàn mà ngồi yên một chỗ. Nàng vốn không thích người khác hầu hạ, thấy thế nào cũng gò bó bất tiện. Mỗi ngày đều phải ra ngoài dạo quanh gần phủ thứ sử một vòng, tất nhiên cũng không dám đi xa, sợ gây phiền cho Mục Lâm Xuyên và Tôn Tuần.
Thực ra cũng chẳng có gì mà gây rối. Phủ thứ sử và khu vực lân cận đều nằm trong tay Tôn Tuần, ai mà to gan bằng trời dám làm càn nơi đây?
“Tiểu nương tử lại ra mua rau à?” Bà bán rau quen mặt thấy Phất Phất, nở một nụ cười hệt như đóa hoa nở rộ, tươi roi rói.
Mấy ông bà bán rau xung quanh cũng vui vẻ lên tiếng chào hỏi Lục Phất Phất.
Thiếu nữ trước mặt dung mạo thanh tú, mái tóc đen mượt sáng bóng, đôi mắt thì trong veo như suối. Dù xiêm y chẳng mấy hoa mỹ, nhưng sạch sẽ gọn gàng, vẻ ngoài tươi sáng, khiến người khác nhìn vào liền có cảm tình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play