Như thỏ ngọc trong cung trăng, yểu điệu uyển chuyển, thanh lệ thoát tục.
Trang điểm thành bộ dáng này, dĩ nhiên không phải là để sau lưng Mục Lâm Xuyên mà đi tư tình. Lục Phất Phất là đi làm thuê.
Những vàng bạc châu báu mang ra từ trong cung phần lớn không thể dùng được, ít nhất cũng phải rời khỏi Kinh Thành mới có thể từ từ tiêu thụ. Mà bạc thỏi lại chẳng có bao nhiêu, chớp mắt một cái, đã tiêu tốn gần hết vì chữa bệnh mua thuốc cho Mục Lâm Xuyên.
Tỳ nữ Cố Mạn và các vị tỷ kheo ni trong chùa Anh Lạc cũng trợ giúp không ít, mà Phất Phất vốn không phải hạng cổ hủ đến nỗi đói chết cũng phải thủ tiết, nên đã nhận lấy và chân thành cảm tạ.
Chỉ là chùa chiền thanh tu, Cố Mạn và những tỷ kheo ni kia bản thân cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Cứ thế vào mà không ra, ngồi ăn núi lở, rõ ràng không phải cách hay. Dạo gần đây, Phất Phất ngày ngày chạy vào trong thành, chỉ mong kiếm được chút việc làm.
Trong chùa Anh Lạc có một vị tỷ kheo ni từ Tây Vực tới, đặc biệt dạy nàng cách dùng phấn son để trang điểm thay đổi dung mạo, có phần giống như cải trang, nhưng tất nhiên không thần kỳ như việc dịch dung.
Phụ nữ Đại Ung triều vốn đánh phấn rất đậm, mà nàng lại thường xuyên ra ngoài, cũng may chưa từng bị ai phát hiện ra thân phận thật sự vị phế hậu của tiền triều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT