Tuy nói lực tác động qua lại nhưng cảm giác đau ở mỗi chỗ khác hẳn nhau, Úc Nguyên đụng xong không thấy gì, nhìn Cố Thiệu Thừa bị cậu đụng đỏ cả mặt bên trái: "Tôi..."
Cố Thiệu Thừa nuốt vị máu trong miệng xuống, cố nén đau ngồi về chỗ, mặt mày u ám: "Câm mồm."
Úc Nguyên: "... Dạ."
Tuy cậu biết điều ngậm miệng, nhưng trong lòng đã bắt đầu chuẩn bị sẵn rồi.
Cậu hiểu ý của Cố Thiệu Thừa, bình thường thì vợ chồng mới cưới muốn có không gian riêng tư là hợp lý, nhưng hai người lại là kiểu hôn nhân mù kỳ lạ của thế kỷ 22, trừ khi ra vẻ yêu nhau say đắm thì mới có lý do hợp lý để bớt người hầu trong nhà.
Vấn đề lớn nhất của cậu là cứ đông người là đỏ mặt lắp bắp, nhưng cậu đã chuẩn bị tâm lý trước, đến lúc đó thế nào cũng phải nghiến răng xông lên vì ước mơ
Nghĩ bụng vậy, Úc Nguyên bèn kéo mái tóc lòa xòa xuống, cố gắng dùng tóc và cặp kính gọng to che chắn cho mình thêm chút an toàn.
Không lâu sau, xe chạy chầm chậm vào bãi đỗ xe của bệnh viện tư nhân.
Bệnh viện ông cụ Cố nằm là bệnh viện tư của nhà họ Cố, vì là cơ ngơi nhà mình nên ngay khi ông cụ Cố bị Cố Thiệu Thừa làm cho tức nhập viện, an ninh đã được tăng cường, một đống phóng viên bị chặn ngoài cổng, chỉ có thể khổ sở đứng canh ở lối vào bãi đỗ xe, bấm máy lia lịa khi xe sang của nhà họ Cố đi vào.
Xe vừa dừng hẳn, tài xế và vệ sĩ ở ghế trước đã nhanh chóng xuống xe mở cửa cho hai người, so với Cố Thiệu Thừa thản nhiên ngồi đợi, Úc Nguyên đã lanh lợi xuống xe và đứng cách xa ba bước chờ Cố Thiệu Thừa xuống.
Hai người sóng vai đi về phía thang máy, nhân lúc cách xa đám vệ sĩ, Úc Nguyên hắng giọng hỏi nhỏ: "Chuyện làm nũng lúc nãy, tôi phải phối hợp thế nào?"
Cố Thiệu Thừa mặt mày u ám không trả lời ngay, không phải hắn cố tình lạnh nhạt với Úc Nguyên, mà là do lượng thuốc hắn uống không đủ, cảm xúc khó ổn định, nghĩ đến việc sắp phải gặp mấy con ruồi nhặng đáng ghét, lửa giận trong lòng hắn cứ chực trào ra.
Nhưng mà Úc Nguyên cũng nhắc hắn nhớ ra, Cố Thiệu Thừa chỉnh lại cổ tay áo bước vào thang máy rồi giơ khuỷu tay lên, ý bảo có thể cho Úc Nguyên vịn tạm để tỏ vẻ thân mật.
Kết quả là Úc Nguyên lại tưởng Cố Thiệu Thừa người yếu cần người đỡ, ký ức về mấy bộ phim cung đấu giết thời gian cùng mẹ nuôi bỗng ùa về.
Úc Nguyên hất hất cái tay áo rộng thùng thình, cổ tay áo hơi dài che cả mu bàn tay, cậu giơ khuỷu tay đặt dưới khuỷu tay Cố Thiệu Thừa đỡ hắn thật vững, lập tức từ khoác tay biến thành thái giám dìu thái hậu.
Vệ sĩ đi sau hai người bỗng phì cười, tiếp đó là một tràng ho dữ dội như là đang cố che giấu gì đó.
Cố Thiệu Thừa khẽ nhắm mắt, xác nhận người bên cạnh mình có đường dây não ngược với người thường, hắn cố bình tĩnh lại một chú rồi nói thẳng: "Bỏ tay ra."
Úc Nguyên không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn buông lỏng tay, để bàn tay phải thò ra khỏi cái tay áo nhăn nhúm.
Đầu ngón tay vừa chạm vào hơi lạnh, đã bị một bàn tay nóng rực nắm chặt lấy khiến Úc Nguyên nghẹn thở.
Dù cậu và Cố Thiệu Thừa đã quen nhau, và từ tận đáy lòng kính trọng ân nhân sắp lìa đời này, nhưng bị nắm tay bất ngờ vẫn khiến mặt cậu đỏ bừng, thở cũng gấp gáp hẳn.
Phản ứng của Úc Nguyên đều được phản chiếu rõ trên vách kim loại của thang máy, Cố Thiệu Thừa thu hết vào đáy mắt, cảm thấy tâm trạng bỗng tốt lên một chút
Có lẽ là giữa một đống chuyện bẩn thỉu ghê tởm, Úc Nguyên ngốc nghếch đến lạ, hắn rất thích nhìn dáng vẻ hoảng hốt muốn trốn mà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh ở cạnh hắn của Úc Nguyên
Cố Thiệu Thừa biết rõ còn cố hỏi: "Sao thế?" Không diễn được nữa à?
Rồi cậu thấy Úc Nguyên mấp máy môi mấy lần, như lấy hết can đảm mới miễn cưỡng trả lời được: "Chắc... Chắc là anh bị..."
Cố Thiệu Thừa hơi nhướng mày, nắm chặt tay cậu hơn: "Hửm?"
Úc Nguyên hít sâu một hơi rồi ngẩng phắt đầu lên hỏi: "Chắc không phải là bị cường giáp đấy chứ? Tay nóng thế!"
Cố Thiệu Thừa: "..."
Vệ sĩ đứng góc kia lặng lẽ quay lưng đi, vai không ngừng run rẩy.
Còn Úc Nguyên thì thuộc dạng vạn sự khởi đầu nan, qua được cái căng thẳng tột độ ban đầu rồi, một khi đã mở miệng thì cậu dễ thở hơn nhiều, sự chú ý còn lại đều dồn vào vấn đề mà cậu tò mò từ lâu.
Hơn nữa cứ nói đến mấy vấn đề kiến thức mà cậu biết là cậu lại tỉnh táo hẳn: "Không phải hả? Vậy chắc là âm hư hỏa vượng? Anh hay thức khuya thế này có thấy tình trạng nặng hơn không?"
"Úc Nguyên." Cố Thiệu Thừa lạnh giọng ngắt lời.
Úc Nguyên khẽ ngước mắt, nhìn Cố Thiệu Thừa qua tấm cửa kim loại bóng loáng của thang máy, mặt đỏ bừng chờ hắn trả lời.
Cố Thiệu Thừa trầm lặng như nước: "Câm mồm vào."
Úc Nguyên: "Dạ..."
Cố Thiệu Thừa có lý do để nghi ngờ rằng, ký ức tiền kiếp của Úc Nguyên bị rối loạn là vì cái tên lừa đảo này quá đáng ghét.
Hai người tay trong tay xuất hiện ở cửa phòng bệnh rộng rãi, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Cố Thiệu Thừa cảm nhận rõ người bên cạnh mình căng thẳng hẳn lên, hắn chẳng thèm liếc mắt đến đám người thân giả tạo cách mấy lớp kia, chỉ chuyên tâm xoa nắn ngón tay mềm mại hơi lạnh của cậu.
Và vô cùng ác ý mà nghĩ xem, tình huống nào thì Úc Nguyên sẽ sợ phát khóc nhỉ? Hắn bỗng muốn nhìn cậu bị dọa khóc...
Vừa khéo cửa phòng bệnh mở ra, trợ lý Trần nhận được thông báo đi ra đón: "Ông cụ bảo chỉ mình cậu vào trong thôi."
Cố Thiệu Thừa khẽ gật đầu, sau đó ghé vào tai Úc Nguyên dặn dò: "Đến lúc cậu thể hiện rồi, diễn tốt tôi sẽ bảo ông nội đuổi hết đám người kia đi."
Nói xong còn cố ý liếc nhìn mấy người xung quanh, Úc Nguyên lập tức phấn chấn hẳn, vì ước mơ cậu có thể vượt qua mọi thứ!!
Nhưng nói là nói vậy, đợi Cố Thiệu Thừa đi rồi, chỉ còn một mình Úc Nguyên là tâm điểm của sự chú ý, cậu lập tức thấy da đầu tê dại muốn chuồn ngay.
Thực tế thì người đứng ngoài cửa cũng không nhiều, dù ông cụ Cố là trụ cột của nhà họ Cố, nhưng vì lần này ngất đột ngột quá, hiện tại chỉ có mấy người rảnh rỗi đến, nhưng với Úc Nguyên thì số lượng người lạ quá ba đã thuộc cấp độ "biển người" rồi.
Mặt Úc Nguyên vẫn còn ửng đỏ, là một người mắc chứng sợ xã hội kiểu NPC, luôn theo chủ trương bạn không chủ động tôi tuyệt không mở miệng, Úc Nguyên đang không biết làm thế nào để thể hiện tình cảm ân ái của hai người, một nam một nữ chủ động tiến tới.
Úc Nguyên đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn theo bản năng lùi lại hai bước kéo giãn khoảng cách, trong lòng không ngừng tự động viên: Cố lên chàng trai dũng cảm, mau đi tạo kỳ tích đi!
Hai người đứng bên cạnh đánh giá Úc Nguyên từ trên xuống dưới một hồi lâu, hôn lễ trước đó không mời những người họ hàng xa này, đây là lần đầu tiên hai người thấy mặt người vợ hờ của Cố Thiệu Thừa.
Bước đầu tiên đương nhiên là phải xác nhận xem, ông cụ đã cưới về cho tên điên kia một người như thế nào, nhìn Úc Nguyên nhỏ gầy, hai người kia thở phào nhẹ nhõm.
Quần áo rẻ tiền, tướng mạo bình thường, dáng vẻ rụt rè... Chẳng tìm được điểm gì hơn người, xác nhận đây không phải là người mà ông cụ tìm về giúp Cố Thiệu Thừa, đúng như lời đồn là ông cụ lẩm cẩm đến mức tin cả chuyện cưới vợ chữa bệnh điên, ánh mắt nhìn Úc Nguyên đương nhiên mang theo vài phần khinh thường.
Hai người giữ thái độ bề trên đứng trước mặt Úc Nguyên một lúc, thấy cậu cũng không chủ động mở miệng chào hỏi, người phụ nữ trẻ tuổi hơn mới cười mở lời: "Quên mất, lần đầu gặp, chắc là Thiệu Thừa chưa kịp giới thiệu với cậu, tôi là chị dâu cả."
Úc Nguyên kéo mái tóc lòa xòa xuống, cộng thêm cặp kính gọng đen che mất nửa khuôn mặt, miễn cưỡng tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: "Cố Thiệu Thừa... Không phải là con một à?"
Vẻ mặt người phụ nữ trẻ cứng đờ khi nghe câu này, cười gượng nói: "Chồng tôi là con trai trưởng của ông chú tổ của Thiệu Thừa."
Dù là cái đầu nhỏ thông minh của Úc Nguyên cũng bị bốn chữ "ông chú tổ" làm cho hơi đơ, cậu ngơ ngác một thoáng: "Ồ... Vậy đúng là xa thật."
Người đàn ông cao gầy đứng bên cạnh không vui rồi, tiến lên hếch mặt lên nói: "Bảo cậu chào hỏi đấy, lằng nhằng nhiều lời thế, nhà họ Vương không dạy cậu à?"
Gã đàn ông ngừng một chút, vốn định nhân lúc Úc Nguyên vừa được nhà họ Vương nhận về mà không biết xấu hổ, quê mùa thấp kém để châm chọc mấy câu, chỉ thấy Úc Nguyên lại lùi về sau một bước, mím môi căng thẳng mở miệng: "Anh cả."
Người phụ nữ đứng bên cạnh biến sắc trước, người đàn ông vội vàng giải thích: "Đừng có gọi bậy, tôi nhỏ hơn Cố Thiệu Thừa, đây là chị dâu tôi."
Úc Nguyên đẩy đẩy kính, đảo mắt nhìn hai người một vòng, đầy thâm ý gật gật đầu: "Ồ... Chị dâu cả và em chồng..." Khó mà không khiến người ta hoài nghi cậu đang nghĩ đến mấy chuyện tình chị dâu em chồng không đứng đắn.
Sắc mặt hai người kia càng khó coi hơn, Úc Nguyên khó hiểu: "Hai người bảo tôi gọi cơ mà?"
Sắc mặt người đàn ông cao gầy cực kỳ khó coi, bình thường gã cũng thuộc dạng thiếu gia có tiếng nói trong đám con cháu đời thứ hai đời thứ ba, nếu không phải mẹ gã nhất quyết bảo gã đi cùng chị dâu đến trước giường bệnh ông cụ tỏ lòng hiếu thảo thì gã đã chẳng thèm đến.
Hơn nữa Cố Thiệu Thừa tàn rồi, nhưng vì tuổi tác gần nhau, từ nhỏ gã đã bị đối phương đè đầu so sánh không ít, dù Cố Thiệu Thừa là một tên điên khét tiếng, vẫn chiếm giữ địa vị quyền lực mà bọn họ thèm khát.
Nên là thấy cái tên què quặt này tùy tiện cưới một thằng con trai về để đổi vận, đương nhiên là phải chế giễu mấy câu cho hả dạ, chẳng lẽ còn thua cả một thứ không ra gì này?
Kết quả lại bị đối phương làm cho ghê tởm một trận, tức giận dâng lên, người đàn ông cười khẩy một tiếng: "Nghe nói lúc nhà họ Vương nhận lại cậu, cậu đã nghỉ học đi làm rồi? Đến cái bằng cấp ba cũng chưa có..."
Chị dâu cả nghe vậy lập tức tiếp lời: "Ôi trời, ở cái nhà như nhà chúng ta thì đúng là hơi khó coi thật đấy, nhưng mà Tiểu Vương à, sau này bảo Thiệu Thừa đưa cậu đi nước ngoài du học là được mà" Nói đến đây cô ta điệu đà che miệng cười: "Nhưng mà cũng phải giỏi tiếng Anh mới được, không thì chỉ có thể bỏ tiền ra mua cái bằng của trường dỏm thôi"
Úc Nguyên nhíu mày, cậu thực sự không tìm được góc độ nào để khoe tình cảm, vắt óc nghĩ mãi một hồi nên tạm thời quên bệnh sợ xã hội.
Hai người kia kẻ tung người hứng hát đôi châm chọc, thấy Úc Nguyên không đáp lời thì càng làm tới: "Chắc không phải là tôi nói trúng rồi đấy chứ? Thời này mà còn có người dốt tiếng Anh đến thế cơ à?"
Úc Nguyên thở dài: "Không có."
"Không có gì?"
Úc Nguyên chỉ lo nghĩ cách thể hiện tình cảm, trả lời cho có lệ: "Không nghỉ học, tiếng Anh cũng tạm, vốn dĩ em định thi đại học vào tháng sáu năm nay, nhưng năm ngoái được tuyển thẳng vào Vân Đại rồi nên..."
Úc Nguyên chợt nảy ra một ý, hơi ngại ngùng cúi đầu nói tiếp: "Thiệu Thừa muốn em ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn, em tạm thời xin trường nghỉ học, dù sao kiến thức đó em tự học xong từ cấp hai rồi."
Chị dâu và em chồng: "???"
Phản ứng đầu tiên của hai người là không tin, được tuyển thẳng vào Vân Đại á? Xạo ke!
Cố Thiệu Thừa muốn người này ở bên cạnh? Còn xạo hơn! Ai mà không biết hai người bị ông cụ Cố ép cưới, cái dạng thư sinh nghèo kiết xác như cậu mà cũng tưởng mình là rồng là phượng à!
Cùng lúc đó, Cố Thiệu Thừa nhận được tin báo từ vệ sĩ, đáy mắt hắn hiện lên một tia cười, có người nhút nhát đến mức không dám nói to, nhưng câu nào câu nấy nói ra đều khiến người khác điên tiết.
Cảm thấy thời gian cũng vừa đủ, Cố Thiệu Thừa đẩy đổ xe đẩy y tế bên cạnh, tạo ra tiếng động lớn rồi đi thẳng.
Trợ lý Trần và y tá đang chờ ở ngoài vội chạy vào, lo lắng kêu lên: "Ông cụ đừng kích động đừng kích động!"
Cố Thiệu Thừa đi ra khỏi phòng bệnh, bước nhanh đến ôm Úc Nguyên vào lòng, thản nhiên hỏi: "Gặp người quen à?"
Úc Nguyên cứng đờ ngẩng đầu, cặp kính to che gần nửa khuôn mặt cũng không giấu nổi vẻ căng thẳng: "Anh... Đây không phải là, bà con xa nhà anh sao?"
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Thiệu Thừa quét qua hai người đang kinh ngạc, thản nhiên hỏi: "Ừm?"
Hai người kia đành giả lả tự giới thiệu, vẻ mặt kiêu căng hống hách khi đối diện với Úc Nguyên biến mất không còn, người hơi khom xuống, trông còn lễ phép hơn cả đám bảo mẫu được huấn luyện bài bản ở nhà.
Úc Nguyên dù căng thẳng nhưng không quên nhiệm vụ của mình, hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại, chủ động kéo nhẹ tay áo Cố Thiệu Thừa.
Cố Thiệu Thừa rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng, phần lớn bị che sau cặp kính xấu xí nhưng khoảng cách rất gần, hắn có thể thấy rõ đôi mắt trong veo, cùng với hàng mi dài như cánh quạ đang run rẩy.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, Úc Nguyên bắt chước giọng điệu của hắn, nhỏ giọng nói: "Họ nói... Loại người như em, chỉ xứng để anh bỏ tiền mua cho cái bằng giả mạ vàng thôi."
Cậu cố gắng làm giọng mình mềm mại hơn, tự nhận là đang làm nũng rất nghiêm túc, nhưng ngữ điệu vẫn giống như học sinh tiểu học đang mách thầy cô giáo, vụng về đến đáng yêu.
Hai người kia nghe vậy thì tái mặt, tuy không cho rằng Cố Thiệu Thừa sẽ vì cậu mà ra mặt, nhưng bị nói xấu sau lưng thế này vẫn phải nghiến răng nghiến lợi giải thích, trong lòng thầm rủa nhà họ Vương tìm về cái thằng ngốc từ đâu ra.
Cố Thiệu Thừa lạnh lùng bình tĩnh, môi mỏng khẽ mở nhưng không hề nể nang: "Hai người là cái thá gì?"
Người đàn ông cao gầy không nhịn được nói: "Cố Thiệu Thừa, cậu ăn nói khó nghe quá..." Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Cố Thiệu Thừa, nhớ đến tin tức Cố Thiệu Thừa phát điên tối qua vẫn còn trên hot search, gã run rẩy ngậm miệng.
"Khó nghe?" Cố Thiệu Thừa nghe vậy khẽ cười, thản nhiên nói một câu, "Thấy ăn mày ở Cố thị nhiều quá nên chán sống rồi à? Vậy thì từ nay nhà các người không cần đến nữa"
Nói xong nhìn về phía vệ sĩ đang đứng không xa, đối phương lập tức gật đầu: "Tôi sẽ chuyển lời cho Ôn tổng ngay."
Hai người kia lập tức tái mặt: "Cậu không thể..." Vừa mở miệng đã không nói nên lời, ai mà không biết Cố Thiệu Thừa là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cố thị, muốn đuổi cổ đám thân thích ăn bám này chỉ trong một câu nói, nhưng vẫn không dám tin Cố Thiệu Thừa thật sự vì chuyện nhỏ này mà trở mặt.
Nhưng mặc cho hai người kia biến sắc cầu xin thế nào, Cố Thiệu Thừa cũng không thèm liếc mắt một cái, ôm lấy Úc Nguyên quay người bước đi.
Đợi cả hai trở về xe Úc Nguyên đã kể lại toàn bộ màn thể hiện ân ái vừa rồi cho Cố Thiệu Thừa nghe, sau đó cẩn thận nhìn hắn: "Tôi làm vậy, được không ạ?"
Cố Thiệu Thừa nghe xong nhớ lại toàn bộ cuộc trò chuyện giữa ba người, vẻ u ám trong đáy mắt tan biến, đột nhiên cảm thấy thằng nhóc này nói chuyện cũng khá thú vị, tất nhiên với điều kiện là cậu ta không chọc giận hắn.
Cố Thiệu Thừa dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên hộp tì tay hai cái, nghiêng đầu nhìn Úc Nguyên cong môi cười: "Được, nhưng chưa đủ"
Úc Nguyên đẩy cặp kính to: "?"