Tối hôm trước hai người làm ầm ĩ đến tận nửa đêm, ga giường và thảm xung quanh giường tròn tình thú đều được thay mới, người cũng tắm rửa nhiều lần, khách sạn còn có hệ thống thông gió mới hoạt động suốt hai mươi bốn giờ để hút hết mùi.
Nhưng dù vậy, Úc Nguyên vẫn thấy thoang thoảng mùi thuốc trĩ trong không khí... Chuyện tối hôm trước cứ như một giấc mơ, tỉnh dậy vẫn khó chấp nhận.
Cố Thiệu Thừa trước khi ngủ và sáng sớm đều uống một đống thuốc, trông thì có vẻ bình thường trở lại, nhưng cả quá trình đều coi cậu như không khí, Úc Nguyên khá hiểu điều đó, giống như bây giờ cậu cũng không muốn gặp mặt anh bảo tiêu kia.
So với Cố Thiệu Thừa, cậu còn thấy chuyện của mình dễ chấp nhận hơn, về mua hộp mới trả cho Trịnh Lượng là xong.
Nhưng suy nghĩ đó tan thành mây khói khi Úc Nguyên mở cửa ra thấy anh bảo tiêu tinh thần phơi phới, Úc Nguyên "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.
Cố Thiệu Thừa đi ra trước cậu khựng lại, đợi một lát cửa phòng mới mở ra lần nữa, Úc Nguyên liếc nhanh qua hai người, vội cúi đầu lẩm bẩm: "Gió lớn quá..."
Cố Thiệu Thừa nghĩ đến gì đó thì nhíu mày, khoé môi mím chặt hơn: "Trịnh Lượng, anh ra xe chờ đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play