7. Bánh bao nhỏ

Đứa nhỏ cảm nhận được ánh mắt dính chặt trên người mình, rụt rè nhìn trộm hắn.

Nam tử khoác trên mình y phục lam nhạt, một bên ống tay vì vớt cậu bé lên mà ướt đẫm, vạt áo vì lội bùn mà dính bẩn thế nhưng cảm giác mà y đem lại cho cậu lại vô cùng thanh thoát, tựa như thiên tiên giáng trần. Nam nhân cũng có thể trắng như thế, ngũ quan cũng có thể thanh tú như thế ư?

Đôi mắt to tròn không ngừng liếc trộm mình, đôi má bánh bao ẩn hiện sau mái tóc ướt đẫm khiến trái tim của Cung Ân không ngừng rục rịch.

Trên đời này còn có một đứa trẻ đúng gu của bản tọa như vậy à.

Tầm mắt của cả hai va chạm trong không khí, đứa nhỏ như chạm phải lửa lập tức quay đầu đi.

“Tới đây!”

Cung Ân nhìn ra được sự sợ hãi trên người cậu bé, cũng nhìn ra được sự quật cường bên trong cậu. Cho dù có sợ, cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo lời của hắn, đi tới trước mặt hắn.

“Ngẩng đầu lên!” Hắn ra lệnh.

Cậu bé ngoan ngoãn ngẩng đầu theo lời hắn.

Cung Ân: “...”

Mẹ, cơ thể rõ là rất gầy nhưng má lại phúng phính, mắt lại to tròn…

Hắn âm thầm che miệng, nhịn dục vọng đang không ngừng trào dâng trong lòng xuống.

“Ngươi tên là gì?”

Cậu bé mặc dù vẫn hơi rụt dè nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi mà hắn đưa ra: “Đệ tên là Lăng Vân… Ân Ưu.”

Có người nhắc nhở cậu, không được tùy tiện để người khác biết tên thật, nếu không nửa đêm có bị người đó đào tên ra chửi, mình cũng không biết.

“Cái gì Ân Ưu?”

Nói bé như vậy ai mà nghe được.

Cậu bé thấy hắn phản ứng quá thì lại im bặt, không dám trả lời.

Cung Ân cũng chỉ có thể xua tay: “Được rồi Vân Ưu, cha mẹ của ngươi đâu, sao lại rơi xuống sông?”

Cha với chẳng mẹ, để một thằng bé đáng yêu gầy đến như vậy, còn suýt chút nữa c.h.ế.t đuối. Nếu không phải có bản tọa vô tình đi ngang qua thì nó đã xanh cỏ luôn rồi.

“Đệ, đệ không có!” Lăng Vân Tửu cúi thấp đầu, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

“Ngươi không có cha mẹ?”

Hóa ra là trẻ mồ côi à? Mới bao lớn mà đã mồ côi cha mẹ rồi, tiểu bánh bao này cũng thật khổ.

Lăng Vân Tửu gật gật đầu.

Được, quyết định như vậy đi!

Cung Ân đứng dậy, tiến về phía Lăng Vân Tửu: “Thế này đi, đằng nào ta cũng đang thiếu người cầu cạnh, nếu như ngươi không còn nơi nào để đi, vậy thì đi cùng ta đi.”

Nam nhân khoác trên mình bộ y phục vô cùng chói mắt, đối với Lăng Văn Tửu, mặt trời phía sau cũng không thể so sánh được với hắn. Liệu rằng, đây có phải là tia sáng để chiếu rọi cuộc đời đầy bóng tối của cậu hay không?

Cậu muốn thử, dù sao cậu cũng chẳng còn gì để mất.

Thế là chẳng mấy chốc, Cung Ân đã nhận được cái gật đầu của tiểu bánh bao: “Được ạ.”

Nhìn Lăng Vân Tửu ánh lên vui vẻ nơi đáy mắt, Cung Ân cũng vui vẻ đưa tay về phía cậu bé: “Qua đây.”

Cậu bé hít một hơi thật sâu, dường như đã lấy hết toàn bộ can đảm của bản thân, lồng tay nhỏ bé vào bàn tay to lớn của hắn. Cung Ân híp mắt, vô thanh vô tức bóp nhẹ một cái. Đáy lòng âm thầm vui vẻ.

Xúc cảm quả nhiên giống hệt tưởng tượng, bàn tay gầy gò đã như vậy, không biết là đôi má kia…

Khụ khụ, Cung Ân mất tự nhiên rời ánh mắt. Khó khăn lắm mới lừa được một tên nhóc đúng gu, không thể chưa gì đã dọa người ta chạy mất được.

Đương nhiên, Cung Ân không trách bọn họ. Tâm lý bầy đàn là tiếng nói chung của nhân loại. Hắn có thể hiểu được.

8. Nuôi lớn đứa nhỏ này

Hệ thống nhỏ hoàn hồn khỏi mấy con ma dưới nước nào đó, lúc này mới thò mặt ra ngoài. Đột nhiên nhìn thấy một thằng nhóc đang nắm tay với Cung Ân, còn cùng Cung Ân thi thoảng nói chuyện vài ba tiếng thì không khỏi giật mình.

“Ký chủ, xảy ra chuyện gì?” Sao đột nhiên lại thêm một tiểu tử.

“Quỷ ma da vớt được dưới nước.” Cung Ân bình tĩnh đáp lại.

Hệ thống còn đang định bay tới bên cạnh thằng nhóc này xem xét, ai ngờ nghe hắn nói vậy, lập tức rụt trở lại cổ áo: “Cái gì? Nó là ma… ma à?”

Cung Ân đang vui vẻ, trêu chọc được hệ thống tâm tình càng trở nên tốt hơn.

Hệ thống ở trong cổ áo của hắn, hết ngó rồi lại ngó, từ đầu đến cuối đều không dám ra ngoài. Lăng Vân Tửu đi bên cạnh hắn, cuối cùng cũng chú ý đến con ong nhỏ ở phần cổ áo của hắn.

“Đại ca, trên cổ anh có con ong.” Giọng nói trẻ thơ vô cùng mềm mại nhưng vào tai của hệ thống lại không khác gì đến từ địa ngục. Nó run rẩy chui vào càng sâu.

Nó đã trốn kỹ như thế rồi, sao con ong này còn phát hiện ra nó chứ!

Cung Ân vươn tay bóp nhẹ cái bánh bao nhỏ bên phải. Tâm trạng vô cùng, vô cùng tốt.

“Là tiểu động vật ta nuôi bên mình thôi, không cần quá để tâm.”

“Giờ ta đưa đệ về chỗ ta trước.”

Cung Ân xoa xoa đầu nhóc.

“Ký chủ, ngài định đưa con ma này về ma cung ư?”

“Đương nhiên là không.”

Tiểu bánh bao chỉ là một thằng nhóc bình thường, nếu như tới ma cung sẽ bị đám ma vật ở đó dọa sợ mất. Hơn nữa, nhóc cũng chưa biết thân phận của bản tọa.

Hắn không có ý định nói cho nó biết.

Khó lắm mới kiếm được người hợp gu, không thể chưa gì đã dọa nó sợ chạy. Đợi bao giờ hắn chán rồi thì tính sau.

Tuy nhiên, giờ đưa tiểu bánh bao đi đâu mới là vấn đề. Bình thường hắn chê ma cung nhỏ, trong khi ma cung đã là nơi xa hoa nhất thế giới này. Để hắn ở nơi nhỏ hắn, hắn sẽ luôn cho rằng chính mình chịu ủy khuất. Vì lý do này, hắn căn bản không có nơi ở nào khác ngoài ma cung.

Cung Ân liếc nhìn hai cái má của Lăng Vân Tửu.

Vì tiểu bánh bao, ủy khuất chính mình thêm một chút cũng không thiệt.

Nhưng mà, hắn cũng cần thời gian để chuẩn bị cho mình một lớp vỏ bọc. Cũng may, mặc dù danh tiếng của cơ thể này vô cùng nát với giới tiên môn nhưng những người bình thường thì lại không hề biết diện mạo thật của hắn. Cho dù bọn họ có ghét ma tôn đi chăng nữa, cũng chỉ là dân gian truyền miệng, sợ theo thói quen bầy đàn.

Đường phố sầm uất, người người nối đuôi nhau, ồn ào huyên náo. Nam tử khoác trên người bộ y phục xanh lam vừa nhìn đã có thể nhận ra nó vô cùng đắt tiền. Tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của một đứa nhóc tầm 5 tuổi, y phục trên người cậu bé rách nát chắp vá, so với Cung Ân quả thật là khác xa một trời một vực.

“Muốn ăn sao?”

Cung Ân thấy cậu bé nhìn chằm chằm một quán phở đông khách bên lề đường, hắn lập tức nhận ra mong muốn của cậu, chủ động quan tâm. Lăng Vân Tửu lần đầu tiên được người khác quan tâm, trái tim nhỏ bé không ngừng đập loạn.

Cậu khe khẽ gật nhẹ đầu.

“Vậy thì ăn.”

Dù bây giờ hắn chưa thể sắp xếp được một nơi ở tạm bợ nhưng tiền bao ăn tiểu bánh bao thì vẫn có.

Tiểu bánh bao ăn nhiều một chút, tăng cân lên rồi, chắc chắn sẽ biến thành đại bánh bao ấy nhỉ.

Nghĩ đến đây, Cung Ân không khỏi cảm thấy mong chờ.

Bản tọa phải mau chóng vỗ béo thằng nhóc này mới được.

9.Bóp má bánh bao

Hai người một lớn một nhỏ tiến vào trong quán mì, chọn một bàn trống ngồi xuống. Chủ quán thấy khách mới thì lập tức chạy tới tiếp đón.

“Khách quan, ngài muốn dùng gì ạ?”

Chủ quán liếc mắt liền nhìn thấy đứa trẻ đi cùng Cung Ân là Lăng Vân Tửu. Lăng Vân Tửu này là người như thế nào, không ai hiểu rõ bằng ông ta. Thấy cậu đi cùng với một người có tiền, chủ quán không khỏi bĩu môi.

“Cẩu tử, cũng biết bám vào đại gia kiếm ăn rồi đấy à?”

 Người dân chất phác, thường không biết giữ mồm giữ miệng. Ông ta vô tình nói ra theo bản năng, không ngờ rằng câu nói này của mình có thể chọc đến vị đại gia đang ngồi bên cạnh.

Lăng Vân Tửu đối diện với tên chủ quán ngày nằm cũng móc mỉa mình, bày ra một nụ cười vô cùng tươi: “Một bát mì bò.”

Vừa mới đây thôi, lão ta còn chửi mắng cậu, nói cậu không bao giờ có thể ăn mì trong quán của lão. Vậy mà giờ đây, cậu đã ngồi ở đây, quang minh chính đại mà chờ gã phục vụ, ăn mì của gã rồi.

Cung Ân liếc nhìn chủ quán một cái, ngoài mặt không bày ra biểu cảm, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi thù. Đến khi chủ quán biết được cái giá phải trả cho hành động thiếu suy nghĩ lần này của mình, thì cũng đã quá muộn.

“Ma tôn, việc ngài giao chúng tôi đã xử lý xong.” Tiểu ma tu quỳ trước mặt Cung Ân, báo cáo công việc.

Cung Ân cũng không quá để ý, mấy việc này rất đơn giản, nếu đám ma tu này không hoàn thành được công việc được giao này thì vứt đi luôn được rồi.

 Trời đêm đen đặc, Cung Ân ngồi trên bàn trà, liếc nhìn tiểu bánh bao nằm trên giường ngủ đến thơm ngọt. Hắn là ma tôn, không cần ngủ cũng được nhưng Lăng Vân Tửu thì khác. Cậu chỉ là một đứa trẻ loài người, cần ngủ để lớn lên.

“Đứa nhỏ này, ngủ say thật đấy!”

Chẳng biết Cung Ân ngồi đến bên cạnh giường từ bao giờ, ngón tay thon gọn chọc chọc má bánh bao của cậu. Mặc dù bị chọc, Lăng Vân Tửu vẫn không có chút phản ứng nào, mắt vẫn nhắm nghiền, ngủ vô cùng say.

Cuộc sống của Cung Ân xưa nay luôn là đề phòng cùng mưu lược. Hắn từng giờ từng phút, nhìn có vẻ đang sống vô cùng thoải mái nhưng thật ra là chưa từng buông lỏng một giây. Nhưng người xung quanh hắn cũng vậy.

Trên thế gian đầy dối trá cùng lọc lừa, ma cung lại là nơi sinh sống của những con người mưu mô khao khát quyền lực. Sự dối trá cùng lọc lừa ở nơi này lại càng kinh khủng hơn nữa.

Chẳng biết đã bao lâu, Cung Ân mới tiếp xúc được với một cá thể ngây thơ đến mức không có chút đề phòng nào như thế này. Hắn thích thú vươn tay về phía hai cái bánh bao một lần nữa.

Mặt trời ngoi lên trên đường chân trời, chiếu sáng vạn vật bằng ánh sáng hiền hòa của mình.

Lăng Vân Tửu mơ màng tỉnh dậy theo đúng giờ sinh học trong cơ thể. Cậu bé nằm trên giường, trong ổ chăn ấm thoải mái mơ màng chớp chớp mắt. Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu nhóc mà nó không bị cơn đói làm tỉnh, có thể ngủ một giấc sảng khoái khoan thai như hôm nay.

Nhưng mà… sao hai má cậu lại cứ hơi đau rát nhỉ?

Cậu vô thức đưa tay lên xoa xoa hai má, nếu như có một cái gương, cậu chắc chắn nhận ra màu sắc bất thường của nó.

“Khụ khụ, đệ tỉnh rồi đấy à?” Cung Ân ngồi trên bàn trà, đường đường chính chính hướng Lăng Vân Tửu chào buổi sáng. Nếu như để ý có thể nhận ra ngay lập tức đôi bàn tay vô thanh vô thức giấu vào trong ống tay áo.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play