4. Bàn chuyện nhân sinh

Cung Ân nhét vào mồm một quả nho, dồn toàn bộ hận ý vào nó mà cắn nát. Nước nho thơm ngọt tràn vào khoang miệng giúp tâm tình của hắn miễn cưỡng ổn định lại.

Hôm nay hắn có một nhiệm vụ là phải ra ngoài gây thù chuốc oán với đám người tu tiên nhưng mà hắn lười quá, không muốn động thủ.

“Thật sự không thể sai thuộc hạ đi làm sao?”

Cái hệ thống rách này, sắp xếp cho hắn một thân phận hiểm hách, bên dưới có không ít thuộc hạ trung thành. Thế mà có chút việc cỏn con cũng phải bắt hắn tự mình đi làm.

 “Không được, nhiệm vụ này giống như một bước điểm danh vậy. Nếu như ngài không xuất hiện thì không được tính là hoàn thành nhiệm vụ.”

Cung Ân lười biếng ngã xuống ghế: “Lười ch/ết ta rồi.”

Nhưng mà, hắn đã đồng ý nhận nhiệm vụ, cũng không thể cứ như vậy bỏ dở. Hắn vẫn còn cần mặt mũi.

Và thế là Cung Ân dùng toàn bộ sự chăm chỉ của bản thân lết khỏi chiếc ghế được lót lông thoải mái.

Bước ra khỏi tẩm điện dát vàng, hai hàng ma tu khoác giáp trên người đã đứng sẵn ở nơi đó. Thấy hắn bước ra thì lập tức cung kính cúi đầu.

“Ma tôn đại nhân.”

Cung Ân cũng gật đầu đáp lại sự nhiệt tình của bọn họ, nói: “Ta có việc ra ngoài một chuyến, các ngươi nhớ để ý nhà cửa giúp ta.”

Đừng để bản tọa trở về, đến cả cái nhà xí cũng không giữ được.

Chuyện này cũng không thể nói Cung Ân lo xa. Thế giới này tồn tại theo kiểu dùng sức mạnh để nói chuyện, ai mạnh người đó quyết định luật lệ. Không chỉ đám người tu tiên bên kia xếp hạng các môn phái với nhau mà ngay cả ma tu cũng có xếp hạng các ma tôn với nhau.

Đúng vậy, nơi này không chỉ có một mình Cung Ân là ma tôn. Nhưng hắn lại là ma tôn có thực lực mạnh nhất nơi đây, là ma tôn đứng đầu ma vực. Tuy nhiên, có không ít ma tôn khác nhòm ngó vị trí của hắn, thường xuyên tới đây gây sự để cướp ghế lông của hắn.

 Đây cũng là lý do chính mà Cung Ân lười rời khỏi ma vực. Nhỡ may rời khỏi rồi, trở về đến cái ghế lông cũng không còn thì hắn phải làm thế nào? Hắn lười phải đoạt lại lắm.

Tuy nhiên, hắn vẫn chấp nhận việc khiêu chiến của những ma tôn khác.

Cảm giác đè một tên không biết thân phận xuống đất đánh đến mức cha mẹ không nhận ra, quả thật vô cùng sảng khoái.

Cung Ân rời khỏi ma vực, đi tới một cánh rừng, lười biếng ngồi trên một cành táo.

“Ngươi có chắc đám người kia sẽ chạy qua bên này không?”

Con ong nhỏ đậu trên vai hắn khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn. Thông tin của tôi không thể sai được.”

Cung Ân đợi từ khi mặt trời ở phía đông đến khi mặt trời sắp lặn xuống đường chân trời phía tây vẫn không thấy bóng người nào đi ngang: “...”

Bản tọa tin cái hệ thống rách này đúng là não hỏng rồi.

Cung Ân mất hết kiên nhẫn, nhảy từ trên cành cây xuống. Vốn định tự mình tìm kiếm quanh đây nhân lúc trời còn chưa tối, ai ngờ, chân hắn vừa chạm đất thì từ phía sau đã vang lên âm thanh.

Tốc độ của đám người đó rõ ràng rất nhanh, từ khi nghe thấy âm thanh đến khi nhìn thấy bóng dáng đoán chừng cũng chỉ mất có chưa đầy một phút.

“Phía trước là người nào?” Giọng nói đầy ngờ vực cùng cảnh giác vang lên.

Cung Ân: “...”

Biết trước nhảy xuống thì có thể gặp được người, bản tọa đã nhảy từ đầu rồi.

Nhóm bọn họ có bảy người, tất cả đều mặc cùng một kiểu trang phục, rõ ràng là cùng một môn phái. Cung Ân cũng không để đám người này vào mắt, cười nói.

“Bản tọa đi không đổi tên, ngồi không đổi họ…”

“Sư huynh, hắn, hắn có phải là Cung Ân không? Tên ma tôn đó…”

Cung Ân: “...”

Bản tọa còn chưa kịp giới thiệu hết câu.

5. Bàn chuyện nhân sinh 2

Nhưng mà chỉ nhịn một cái đám lâu la này đã có thể nhận ra thân phận của bản tọa, chứng tỏ bản tọa ở nơi này cũng nổi tiếng phết đấy chứ.

Hệ thống vô cùng tự hào đáp trả: “Đương nhiên rồi, thân phận mà chúng tôi sắp xếp cho ký chủ chính là dưới một người trên vạn người đó nha.”

Mà một người này, không ai khác chính là nam chính.

Phát hiện Cung Ân là ma tôn người người sợ hãi, nhóm người lập tức bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.

“Các huynh đệ, chúng ta phải cùng nhau đồng lòng tiêu diệt ma tôn.”

Cung Ân nhìn khí thế của đám người: “...”

Bản tọa phải dành lời khen cho tinh thần bất khuất này của đám người này đó nha. Dù biết là lấy trứng chọi đá nhưng trên mặt vẫn không có chút biểu cảm sợ hãi nào.

Quả đúng là khí thế anh hùng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

“Các chiến hữu, chúng ta có gì từ từ nói.”

Cung Ân xua tay: “Đều là con người với nhau,...”

Đám người: “...”

Xàm ngôn cái quái gì?

Tên này có phải ma tôn hung hiểm g.i.ế.c người không ghê tay mà bọn họ biết không vậy?

Đám người hoài nghi nhìn hắn chằm chằm thế nhưng hắn không động thủ, bọn họ cũng không dám động thủ.

“Ma vật ngươi thì có gì đáng để nói chuyện?”

Cung Ân lần đầu tiên bị khinh thường: “...”

Đệt mẹ, bản tọa không coi thường chúng bay thì thôi.

Bình tĩnh, bình tĩnh, nóng giận mất khôn.

Bản tọa đã sống bao lâu chứ, không nên để bụng đám nhóc miệng còn hôi sữa này.

“Các vị nói gì thế, chúng ta đều mà người cả, cùng loài với nhau, sao lại sát hại lẫn nhau?”

Đám người: “???”

“Con người cần yêu thương lẫn nhau, đồng hành với nhau vượt qua hoạn nạn, đấy mới gọi là chính đạo.”

“Hoang đường, từ xưa đến nay, chính tà không đội trời chung. Trước đây ngươi gi/ếc hại bao nhiêu người, tay nhuốm bao nhiêu m.á.u tanh, bây giờ còn dám nói những lời này với chúng ta?”

“Ây, trước đây đều là chuyện đã qua, ta nghĩ lại rồi, ch/ém chém gi/ếc giết quá vô nghĩ. Ta bây giờ cải tà quy chính, một lòng hướng đạo, sẽ không để tay phải nhuốm m.á.u nữa.”

Đám người nghe Cung Ân xàm ngôn một hồi thì cái gì cũng không hiểu: “Rốt cuộc ý của ngươi là gì?”

“Ý ta là, hôm nay không sát sinh. Tạm biệt.”

Nói rồi, Cung Ân liền xoay người, ba chân bốn cẳng chạy vào trong rừng sâu, biến mất. Bỏ lại đám người ngây ngốc vẫn chưa biết rốt cuộc là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Bản tọa chỉ tới để điểm danh thôi, đương nhiên là sẽ không sát sinh. Huống hồ, bản tọa là người tốt, chưa từng tự tay g.i.ế.c một con kiến, sao có thể gi/ếc người được.

Sau khi hoàn thành điểm danh ở chỗ hệ thống, Cung Ân nhàm chán không có chuyện gì làm, quyết định đi lung tung khắp nơi xem có gì mới mẻ hơn không. Dù sao cũng mất công rời khỏi ma vực rồi, cứ như vậy mà trở về thì cũng tốn công quá.

Hắn đi từ trong rừng ra đến bên ngoài bìa rừng, đi dọc theo một dòng sông nhỏ nước chảy hiền hòa, hai bên bờ sông là lau sậy cao đến đầu người. Từ lúc xuyên tới đây đến giờ, đây là lần đầu tiên Cung Ân đi dạo bộ kiểu này.

Cung Ân hít một ngụm không khí trong lành vào phổi, tâm trạng vô cùng bình thản: “Trời xanh mây trắng, thời tiết mát mẻ, rất thích hợp để gi/ếc … gi/ếc thời gian.”

Con ong hệ thống lúc nào cũng ở bên cạnh quan sát: “...”

Hay lắm, nó còn tưởng ký chủ sẽ buột miệng nói nhầm thành g.i.ế.c người cơ đấy. Cũng may là ký chủ không g.i.ế.c người, vẫn còn cứu được.

Nó cảm thấy mình có thể hoàn thành nhiệm vụ.

6. Vô tình vớt người

“Đương nhiên là bản tọa sẽ không gi/ếc người, bản tọa cứu người còn không hết.”

“Ai… cứu… cứu mạng… với!”

“Này, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Cung Ân đi tới bờ sông thì hơi nhíu mày.

“Hình như là có tiếng kêu cứu.” Nhưng mà chính nó cũng không chắc chắn lắm, bởi vì âm thanh vừa rồi quá nhỏ đi

“Liệu, liệu có phải ma da ở dưới sông đang trêu đùa chúng ta không?” Ong nhỏ bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, chui tọt vào trong cổ áo của hắn.

Cung Ân: “...”

“Ngươi bị ngu à, bản tọa là ma tôn đây này, sao ngươi không sợ, còn sợ ma da cái gì?”

“... Ngài là ký chủ mà, đương nhiên là tôi không sợ ngài…”

Ma tu cũng là con người, nó là sợ ma chứ có sợ người đâu trời. Cho dù có sợ đi nữa cũng không thể để lộ ra ngoài được.

Cung Ân cười lạnh khinh thường: “Lần đầu tiên ta thấy hệ thống cũng biết sợ ma cơ đấy.”

Hệ thống này, đã không đáng tin rồi còn càng ngày càng không đáng tin hơn.

Hệ thống thẹn quá hóa giận, vo ve bên tai hắn hòng cứu với lại hình tượng của chính mình: “Nỗi sợ hãi của mỗi người một khác, ký chủ không thể cười nhạo vào nỗi sợ của người khác như thế! Tôi sẽ tổn thương đấy!”

“Ngươi là người à?”

Hệ thống: “...”

Tôi tổn thương rồi, không muốn nói chuyện.

Tức giận thì tức giận nhưng nó cũng không dám rời khỏi cổ áo của Cung Ân. Nhỡ may con ma kia đột nhiên xuất hiện giữa ban ngày thì sao?

“Cứu… tôi!”

Âm thanh ấy lại vang lên, lần này so với lần trước đã nhỏ hơn rất nhiều. Cung Ân không ngăn được tò mò, đi về phía phát ra âm thanh.

“Ký chủ, cẩn thận có bẫy.”

Lúc Cung Ân đi tới bờ sông liền nhìn thấy một mảng nước vẫn còn nổi lên từng tầng bong bóng. Hắn sẵn tay áo, nhanh tay thò xuống liền túm được một mảng vải thô. Hắn không chút chậm trễ nhấc nó lên.

Một đứa trẻ khoảng năm tuổi xuất hiện trước mặt, đầu tóc rối bù che đi khuôn mặt, chân tay gầy gò lộ ra khỏi bộ y phục làm bằng vải thô đã rách đến tả tơi.

“Trẻ trâu từ đâu ra đây? Cha mẹ ở nhà không biết trông coi cho cẩn thận à?”

*Loạt xoạt*

“A! A! Gi/ết, gi/ếc người rồi. Mẹ ơi, cứu con!” Phía sau vang lên tiếng hét đầy non nớt.

Cung Ân một bên xách người, đến lúc quay lại chỉ thấy được một bóng lưng nhỏ bé của bé gái nào đó đang chạy trối chết.

Cung Ân: “...”

Bản tọa cứu người, bị ụp nồi gi/ếc người lúc nào không hay.

“Khụ, khụ, khụ!”

Đứa trẻ trên tay đột nhiên ho lên khù khụ, đem toàn bộ nước có trong phổi cùng dạ dày nhổ hết ra ngoài. Tư thế xách người của Cung Ân vừa hay lại dốc ngược cậu bé lên, giúp cậu bé có thể dễ dàng ép nước từ trong cơ thể ra ngoài.

Cung Ân tìm một nơi khô ráo, ném người xuống để đứa trẻ tự mình ổn định lại. Ngồi trên mỏm đá nhìn đứa trẻ gầy gò đang không ngừng ho khan, ngón tay hắn khẽ động.

“Ký chủ, ngài thật sự cứu người khác luôn hả?” Hệ thống không tin vào mắt mình. Mặc dù từ đầu đến giờ nó nghe ký chủ luôn miệng nói hắn là người tốt, rất hay đi cứu người khác nhưng nó đương nhiên không tin. Một người được hệ thống chọn làm phản diện sao có thể là người tốt được. Thế nhưng, khi thấy hắn tự tay cứu đứa nhỏ này, nhận định của nó về vị ký chủ này đã thay đổi rồi.

Cung Ân chỉ là vô tình vớt được người không muốn bị lộ trước mặt hệ thống: “Đương nhiên, ta đã nói mình vô cùng thích cứu vớt người khác mà.”

( 🔥 : Bé quậy lên sàn :D )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play