Nhưng Thiên Duyên ngoài khóc ra, không có cách nào khác để biểu đạt nỗi đau.
Cậu thậm chí còn không biết nói.
Cậu dựa vào lòng Chu Cẩn Trạch, vẻ mặt đáng thương đến mức ngay cả hệ thống cũng không đành lòng, bảo cậu: "Cơ thể cậu bây giờ còn nhỏ, không chịu nổi hình phạt đâu, ta cho cậu cơ hội bắt đầu lại, chọn một cơ thể người lớn không tốt hơn sao?"
Thiên Duyên nhỏ xíu nhưng tính khí lại rất lớn, vẫn nhớ nổi giận với hệ thống, coi lời nói của hệ thống như gió thoảng ngoài tai, cứ r*n rỉ trong lòng Chu Cẩn Trạch.
Chu Cẩn Trạch thấy cậu bé mãi nhăn khuôn mặt bánh bao, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, hỏi: "Có khó chịu không? Đau chỗ nào?"
Bạch tuộc con ôm bụng.
"Đau bụng? Bọn họ cho em ăn gì? Bạch Ngọc Xuyên tên điên đó, anh không nên..."
Ai ngờ Chu Cẩn Trạch chưa nói xong, Thiên Duyên lại tiếp tục ôm đầu, ôm tay, ôm chân.
Chỗ nào cũng đau.
Chu Cẩn Trạch sững người.
Trước khi anh kịp phản ứng, Thiên Duyên đã vì không chịu nổi bệnh tật, biến trở lại thành hình dạng bạch tuộc con.
Đứa trẻ mềm mại ấm áp trong lòng biến mất, Chu Cẩn Trạch ôm một khoảng không, rồi mới từ từ cúi đầu nhìn xuống đốm xanh kia.
Anh cảm thấy, con bạch tuộc nhỏ này sắp chết rồi.
"Ầm!"
Các phòng chứa khác truyền đến chấn động lớn, dường như có quái vật đang lo lắng vì sinh mệnh của đứa trẻ sắp tắt.
Chu Cẩn Trạch hoang mang bế Thiên Duyên lên, đứng phắt dậy chạy ra ngoài.
"Xin lỗi... anh không nên bỏ em lại..."
Chu Cẩn Trạch nhìn con bạch tuộc trong tay dần yếu thở: "Xin lỗi..."
Anh thậm chí có xúc động muốn dùng mạng mình đổi lấy mạng Thiên Duyên.
[Tích, phát hiện cảm xúc đủ mức, thời gian trừng phạt tạm thời kết thúc.]
Thiên Duyên mở mắt, thấy mình nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, vị bác sĩ chỉ chữa cho người hoang mang nhìn con bạch tuộc nhỏ, thấy cậu mở mắt liền phấn chấn:
"Tỉnh rồi tỉnh rồi!!!"
Trời ơi... con quái vật nhỏ này mà không tỉnh, anh ta sợ Chu Cẩn Trạch sẽ giết mình.
Trước đây chưa từng có, ai lại đi chữa bệnh cho quái vật?!
Bác sĩ Lâm mặt mếu máo, khi Bạch Ngọc Xuyên đến, anh ta còn định mách với giáo sư Bạch, ai ngờ giáo sư Bạch cũng chỉ chằm chằm nhìn con quái vật nhỏ.
Hắn nói với Chu Cẩn Trạch: "Anh cũng thấy rồi, những vật chứa này đột nhiên bạo động, nguyên nhân duy nhất có lẽ là nó... nó có thể giúp chúng ta kiểm soát những con quái vật khác!"
Chu Cẩn Trạch mặt lạnh, không thèm để ý Bạch Ngọc Xuyên.
Khi Bạch Ngọc Xuyên còn muốn nói gì đó, Chu Cẩn Trạch trực tiếp bế Thiên Duyên lên định đi.
"Khoan đã."
"Đội trưởng Chu, anh đã chuyển giao quyền quản lý C-036, giờ C-036 không thuộc quyền anh nữa, anh cũng không có tư cách mang đi."
Chu Cẩn Trạch dừng lại, anh trước đây thật sự chủ động chuyển giao quyền quản lý, giờ Thiên Duyên thuộc về Bạch Ngọc Xuyên, Chu Cẩn Trạch nếu cướp, Bạch Ngọc Xuyên thậm chí có thể gán cho anh cái tội bị quái vật mê hoặc.
Chu Cẩn Trạch đành đặt Thiên Duyên xuống.
Nhưng Thiên Duyên yếu ớt đâu có nghe lời như vậy, cậu bé cảm thấy nguồn nhiệt duy nhất rời đi, lập tức dùng xúc tu móc ngón tay Chu Cẩn Trạch, dùng chút sức lực cuối cùng bám lấy không buông.
Lại là động tác này.
Chu Cẩn Trạch chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh.
Sau đó, anh nắm chặt tay “súc tu” của Thiên Duyên.
Ánh mắt bất thiện nhìn Bạch Ngọc Xuyên.
Bạch Ngọc Xuyên cười: "Nhóc này đúng là ghê gớm, ngay cả đội trưởng Chu cũng bị mê hoặc, tốt tốt."
"Này, nhưng sao nhóc không mê hoặc ta?"
Bạch Ngọc Xuyên tiến lại gần con bạch tuộc nằm rũ rượi trên bàn, tiếc là Thiên Duyên giờ không có chút sức nào, ngay cả tức giận cũng không đủ sức, lim dim mắt ủ rũ.
"Hả..."
Bạch Ngọc Xuyên cũng không nhịn được thở dài thất vọng.
Nhóc này đúng là ghê gớm, sao lại gặp Chu Cẩn Trạch đầu tiên? Nếu con quái vật nhỏ bám lấy hắn thì tốt biết mấy? Hắn nhất định sẽ nuôi nó thành sinh vật mạnh nhất, có năng lực vượt xa con người, khôi phục thế giới về trạng thái ban đầu...
Bạch Ngọc Xuyên lại nheo mắt, định cướp Thiên Duyên từ tay Chu Cẩn Trạch.
Tình cảm có thể từ từ bồi đắp...
Thiên Duyên giờ đâu có đủ sức so với Bạch Ngọc Xuyên, nhìn thấy sắp bị lôi đi, Chu Cẩn Trạch cũng không chịu nhường, lập tức kéo một xúc tu của bạch tuộc con.
Thế là tốt, con bạch tuộc tròn bị hai người kéo thành bạch tuộc dẹt, may mà độ đàn hồi kinh người nên không bị xé làm đôi.
"Không được!" Đừng có làm vậy!!
Bác sĩ Lâm thật sự sợ Thiên Duyên lại bị hai người đàn ông này làm chết, vội vàng đỡ lấy, còn Thiên Duyên trực tiếp đứt hai xúc tu đó, rơi vào lòng bàn tay bác sĩ Lâm.
Xem ra hôm nay cậu bé không muốn ai cả.
Còn Chu Cẩn Trạch, đang nhìn xúc tu nhỏ trong tay mà chấn động.
Đứt, đứt rồi!!!
Nhưng ngay sau đó, xúc tu đó tan vào vết sẹo mắt trái của anh.
Vết sẹo của Chu Cẩn Trạch được chữa lành.
Cũng có thể nói, xúc tu của Thiên Duyên đảo ngược thời gian, đưa trạng thái của Chu Cẩn Trạch trở lại trước khi bị thương.
Nhưng giờ họ chưa nhận ra đây là năng lực chữa lành hay đảo ngược thời gian.
Bởi vì mắt trái của Chu Cẩn Trạch vẫn không hồi phục, hoặc nói đúng hơn, trở thành màu xám hơi xanh.
Nhìn lại Bạch Ngọc Xuyên, xúc tu trong tay hắn không biết đi đâu, nhưng nụ cười trên mặt hắn chưa bao giờ chân thật đến thế.
"Thôi, chúng ta tranh giành như vậy chỉ làm tổn thương đứa bé đáng yêu, chúng ta có thể hợp tác, đứa bé thích anh, vậy anh cũng phải chăm sóc nó tốt."
Chu Cẩn Trạch giờ không muốn quan tâm nhiều nữa, anh cảm thấy đầu óc mình đã bị ý nghĩ nuôi con lấp đầy, chỉ muốn lập tức đưa Thiên Duyên về, xây cho cậu bé một cái tổ thật tốt.
Nhưng Thiên Duyên chỉ co vào lòng bàn tay bác sĩ Lâm.
Thu nhỏ xúc tu lại thật chặt.
Cậu bé thật sự sợ hai người giám hộ này rồi.
Còn nhỏ như vậy đã bắt nạt cậu đứt hai xúc tu!
Đồ xấu!!!
Thế là bác sĩ Lâm bị hai người nhìn chằm chằm.
Bác sĩ Lâm: "Tôi là bác sĩ người, không phải bác sĩ thú y!!"
Nhưng không ai nghe lời bác sĩ Lâm, trực tiếp điều chuyển anh ta sang bộ phận quản lý mẫu vật.
Gọi tắt là bảo mẫu chuyên trách của C-036.
Bởi vì C-036 vừa trải qua nguy hiểm lớn, lại còn nhỏ như vậy, rất có thể lại bị bệnh, có bác sĩ ở bên cũng yên tâm hơn.
Thế là trong vô thức, hình thức quản lý của C-036 gần như ngang với vật chứa cấp S.
Nhưng không phải là một kiểu mạnh mẽ theo nghĩa chấn động thế tục?
Tiếc là cậu bé đang dưỡng thương không biết chuyện này, cậu chỉ tỉnh dậy là đòi ăn như thường lệ.
Chu Cẩn Trạch bưng bột táo không vội, mà trước tiên lật con bạch tuộc lên, xem vết đứt xúc tu.
________
Đã sửa ngày 9 tháng 6 năm 2025.