Chương 14: Bậc Thầy Cân Bằng
Chu Cẩn Trạch im lặng, ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ say của đứa bé.
Động tĩnh của anh khiến Lâm Quyết cũng giật mình tỉnh giấc. Lâm Quyết bò ra khỏi túi ngủ, mắt mơ màng nhìn sang trái rồi sang phải: "Gì vậy? Tôi vừa nghe 'đùng' một cái? Quái vật tấn công rồi sao?!"
Chu Cẩn Trạch liếc nhìn anh ta: "Nhỏ tiếng thôi."
Lâm Quyết theo ánh mắt anh nhìn thấy đứa bé đang đá xúc tu trong mơ, biểu cảm cũng dịu dàng theo.
Anh ta khẽ nói: "Anh xem, xúc tu của nhóc có lực ghê gớm lắm đấy."
Đúng là có lực thật, một cú đá khiến Chu Cẩn Trạch suýt rơi khỏi giường.
Chu Cẩn Trạch không phản hồi, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự âu yếm giống hệt Lâm Quyết.
"Đáng yêu quá..."
Chu Cẩn Trạch đồng tình.
Hai người đàn ông cứ thế ngồi nhìn đứa bé ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ, như thể không biết chán, cho đến khi trời hửng sáng, một thành viên canh đêm vội vã chạy vào.
"Đội trưởng Chu!!! Cái dị vật kia, nó, nó chạy mất rồi!!!"
"Chạy?"
Nếu có thể hoạt động, việc quái vật chạy mất cũng không có gì lạ.
Nhưng lần này, dị vật là cả một tòa nhà? Làm sao nó chạy được?
Hay là thành viên kia hoảng loạn nói không rõ, thực ra là quái vật bên trong chạy mất?
Chu Cẩn Trạch không kịp nghĩ nhiều, ôm chặt đứa bé chạy ra kiểm tra.
Kết quả thật sự là Lăng Thiên Đại Lâu đã "dọn nhà" trong đêm.
Tòa nhà cao tầng sừng sững giữa trung tâm thành phố giờ chỉ còn lại một cái hố khổng lồ.
Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều sửng sốt.
Những người khác cố trấn an nhau: "Có lẽ hành động của chúng ta hôm qua đã khiến tòa nhà hoảng sợ, những dị vật này có lẽ có khả năng di chuyển đặc biệt, kiểu như xuyên qua không gian hay gì đó."
Như vậy nghe còn đỡ trừu tượng hơn.
Chỉ có Chu Cẩn Trạch, nhìn cái hố rồi lại nhìn đứa bé. Đứa bé thở dài tiếc nuối, ra hiệu cho Chu Cẩn Trạch thấy một tòa nhà mọc bốn chân bỏ chạy.
Đứa bé vô cùng đau lòng, món ăn ngon như vậy, lại không còn nữa.
Chu Cẩn Trạch thì bất lực.
Anh cảm thấy sau này mình không thể nghiêm túc đối mặt với những dị vật nữa.
Biết đâu chúng đều có thể hoạt động, sẽ mọc chân bỏ chạy giữa đêm?
Và đứa bé này ăn nhiều đến mức nào thế? Chỉ cắn có vài miếng tường mà tòa nhà đã cao chạy xa bay, quả nhiên trước đây chưa từng có sinh vật nào dám liệt dị vật vào thực đơn nhỉ.
Lăng Thiên Đại Lâu nếu biết Chu Cẩn Trạch nghĩ gì, chắc sẽ khóc lóc kêu oan!
Nếu nó gặp phải kẻ săn mồi đỉnh cao, chúa tể của Hỗn Độn thì sao?
Dù chỉ bé bằng hạt đậu, nhưng cũng đủ nuốt chửng nó mà!
Tiếc là Chu Cẩn Trạch không nghe thấy sự bất lực và sợ hãi của Lăng Thiên Đại Lâu, còn Thiên Duyên thì luôn nghĩ mình bị ảo giác do bệnh, không hề để ý đến những lời thì thầm ma quái có thể khiến con người phát điên.
Chu Cẩn Trạch bế đứa bé, véo nhẹ xúc tu của cậu: "Tiếc quá, em lại phải đói rồi."
Thực ra cũng không cần thiết, việc ăn được dị vật cấp cao như vậy đã đủ để Thiên Duyên tiêu hóa một thời gian, bởi chênh lệch kích thước quá lớn, chi bằng để cậu bé tập trung vào chỉ số tình cảm, chỉ cần không bệnh, làm sao Thiên Duyên có thể chết?
Đáng tiếc là Thiên Duyên không thể nói, cậu chớp chớp mắt, há miệng ra với Chu Cẩn Trạch.
Thói quen há miệng đòi ăn mỗi khi đói của đứa bé này không biết từ đâu mà ra.
Chu Cẩn Trạch cũng không quan tâm một đứa bé có cần học nghi thức trên bàn ăn hay không, cứ thế hình thành sự ăn ý riêng với đứa bé.
"Anh biết rồi, em muốn ăn đồ ăn của con người."
Chu Cẩn Trạch biết đứa bé hoàn toàn là thèm ăn, anh nói: "Lúc về anh sẽ mua bánh ngọt cho em."
Bánh ngọt á!!!
Lại là thứ mà Thiên Duyên thèm thuồng từ nhỏ nhưng hiếm khi được ăn.
Không chỉ vì thể chất không cho phép, mà còn vì không ai mua cho cậu.
Nhưng bây giờ, cậu đã có người sẵn sàng mua bánh ngọt cho mình.
Dù họ không phải gia đình, thậm chí còn không cùng loài, nhưng Chu Cẩn Trạch vẫn sẵn sàng chăm sóc cậu, thật lòng quan tâm và lo lắng cho cậu.
Dù thế giới này rất tồi tệ, nhưng Thiên Duyên vẫn không nhịn được cười híp mắt.
Thực ra, hệ thống chính là ông già Noel đến thực hiện ước nguyện của cậu sao?
Hệ thống im lặng rất lâu, sau bao năm vô tâm, lần đầu gặp Thiên Duyên - một sinh vật khiến lương tâm anh ta cũng phải đau nhói.
"Tội nghiệp quá."
Hệ thống hiếm khi không nói lời khắc nghiệt, chỉ dành sự đồng cảm hiếm hoi.
Thiên Duyên là một đứa bé ngoan, từng chứng kiến sự xấu xa của người khác, chịu đựng nhiều đau khổ, nhưng vẫn sẵn sàng đến gần mọi người.
Giống như một chú mèo hoang lang thang khắp nơi, cậu luôn chờ đợi vị thần mềm lòng của mình.
Chu Cẩn Trạch nhìn nụ cười rạng rỡ của đứa bé, cũng không nhịn được dịu giọng: "Nghe thấy bánh ngọt là vui thế, không có con quái vật nào háu ăn như em đâu."
Dù nói vậy, nhưng tốc độ lái xe về nhà của anh nhanh hơn bất kỳ ai.
Đứa bé nhìn chiếc bánh nhỏ, không cầu kỳ trong cốc giấy, ánh mắt lấp lánh khiến người ta cũng không khỏi vui theo.
Nhưng lúc này, Chu Cẩn Trạch lại hối hận.
Anh lại không kìm được suy nghĩ, nếu mình có khả năng hơn, nếu Thiên Duyên không sinh ra trong thời điểm này, cậu đã có thể ăn những chiếc bánh ngon hơn, đẹp đẽ hơn.
Anh nhớ trước đây có một cô gái trong đội cũng thích ăn bánh, thường mua những chiếc bánh cầu kỳ đắt đỏ về, cô nói ngoài vị ngon, chủ yếu là để bù đắp cho đứa trẻ trong quá khứ.
Vậy tại sao Chu Cẩn Trạch không thể mạnh mẽ hơn, toàn năng hơn, để có thể tạo ra những chiếc bánh ngon nhất, thỏa mãn mọi mong ước của đứa bé?
Đứa bé tốt như vậy, xứng đáng với mọi thứ tuyệt vời nhất.
Chu Cẩn Trạch đang tự trách thì không ngờ, sau khi cầm chiếc bánh, việc đầu tiên đứa bé làm là dâng lên cho anh như báu vật.
Miếng bánh đầu tiên mà đứa bé yêu thích, phải dành cho người mà cậu yêu quý nhất.
Chu Cẩn Trạch lập tức bồi hồi.
Anh cảm thấy trái tim mình như bị đâm thủng, bao cảm xúc ùa ra, cuối cùng chỉ còn lại vị chua chua ngọt ngọt.
Lâm Quyết đứng bên cạnh cũng không nhịn được ghen tị, nhìn đứa bé đút cho Chu Cẩn Trạch một miếng, anh cũng háo hức nhìn Thiên Duyên.
"Nhóc không đút cho anh một miếng sao?"
Chu Cẩn Trạch nếm vị ngọt tan trong miệng, nhưng giọng điệu mỉa mai vẫn không đổi: "Một người lớn tranh ăn của trẻ con, anh không thấy ngại sao?"
Lâm Quyết thật sự bỏ cả mặt mũi, anh tachỉ muốn đứa bé cũng thân thiết với mình.
Tiếc là Thiên Duyên cũng muốn công bằng, nhưng chiếc bánh chỉ to bằng bàn tay, cho Chu Cẩn Trạch một miếng đã mất nửa.
Cuối cùng, đứa bé do dự một chút, đau lòng đưa cho Lâm Quyết chiếc ô giấy nhỏ trên bánh.
"Ô giấy à..."
Giọng Lâm Quyết vẫn hơi không hài lòng.
Chu Cẩn Trạch không nhịn được: "Không thích thì trả lại, em ấy thích chiếc ô màu hồng này, chọn rất lâu đấy."
"Vậy sao?!"
Lâm Quyết cầm chiếc ô giấy, như nhận được tiền thưởng, ngay lập tức lại vui mừng hớn hở.