"Đệt ——!!!" 

Trương Nhất Minh hét thảm một tiếng, hoảng hốt đập mạnh cửa tủ, sắc mặt tái mét, hai tay bịt chặt miệng cố nhịn cơn buồn nôn. 

Tên khốn nạn nào lại thất đức đến mức này chứ?! 

Mắng thầm trong bụng xong, hắn mới sực nhớ ra bản thân cũng là một phần trong đám thất đức đó. 

Giờ có người ra tay trước bọn hắn rồi, chẳng biết là ai, liệu có phải loại người mà bọn hắn dám động vào không. 

Dạ dày Trương Nhất Minh cuộn lên từng đợt, sắc mặt càng lúc càng khó coi nhưng cuối cùng vẫn cắn răng, thấp giọng rủa một câu xui xẻo. 

Từ đầu đến cuối, Lâm Ngôn không hé một lời, trông như cũng bị dọa đến ngây người. 

Mã Ca và Trần Lãng nghe thấy tiếng hét, vội vàng chạy tới, vừa mở cửa đã thấy sắc mặt hai người kia cực kỳ khó coi chẳng hề giống bộ dạng hoàn thành nhiệm vụ. 

"Chuyện gì vậy?" Mã Ca cau mày hỏi. 

"Đã có người ra tay trước chúng ta rồi, tủ quần áo của Kỷ Vọng bị nhét đầy côn trùng." Trương Nhất Minh run run đáp. 

"Côn trùng?!" 

Mặt Mã Ca biến sắc, hiển nhiên cũng nghĩ tới điều tương tự: "……Rút thôi!" 

Bọn họ vốn là Beta tầng đáy trong ngôi trường này, cả trường đầy rẫy những kẻ mà bọn họ không dám dây vào. Giờ đã có người ra tay trước, bọn họ tốt nhất nên tự biết điều mà rút lui, tránh rước họa vào thân. 

Nếu cứ lảng vảng ở đây, chẳng may chọc vào người khác, có khi còn bị vạ lây. 

Bên ngoài, tiếng chuông từ nhà thể thao vẫn vang vọng, sân thể dục vẫn còn nhạc tập thể dục giữa giờ. 

Giữa ban ngày ban mặt, Trương Nhất Minh toát mồ hôi lạnh khắp người. Cảnh tượng khi nãy cứ lặp đi lặp lại trong đầu. 

Một cơn gió nóng thổi qua, nhiệt độ cơ thể dần ấm lên, dạ dày cậu ta lập tức phản ứng, lao tới thùng rác nôn thốc nôn tháo. 

Bên cạnh cũng vang lên tiếng nôn khan, Lâm Ngôn. Cậu quay lưng lại với mọi người, ôm lấy một thùng rác khác mà ói mửa. 

Mã ca bực bội đến chết, không lấy được tiền đã đành còn mất công vô ích, chẳng buồn phí lời với bọn họ, quay người bỏ đi. 

"Mã Ca?" Thấy hắn đi mất, Trần Lãng vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nịnh nọt : 

"Chuyện lần này hỏng thì còn lần sau mà, chẳng qua là mình tới chậm thôi. Lần sau nhanh tay hơn chắc chắn sẽ thành công..." 

Trương Nhất Minh cũng không dám nôn tiếp, vội lau miệng rồi hấp tấp đuổi theo, hùa theo lấy lòng: 

"Đúng đúng, Mã Ca đừng nóng! Để em nghĩ thêm cách khác..." 

Lâm Ngôn thì không cùng tòa nhà với bọn họ nên bị bỏ lại một mình. 

Đợi đến khi tiếng bước chân cùng giọng nói của chúng hoàn toàn biến mất, cậu mới chậm rãi đứng thẳng lên. Khuôn mặt vẫn trắng bệch vì buồn nôn nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có chút sợ hãi nào như Trương Nhất Minh tưởng. 

Những hình ảnh vừa rồi lần lượt tua lại trong đầu, rõ mồn một như thước phim quay chậm. 

Ký ức dừng lại ở cảnh tượng trong tủ đựng đồ — một đám sâu bọ chen chúc, chi chít đen ngòm, lớn nhỏ đủ cả, thân hình nhúc nhích quằn quại bò lổm nhổm trên bộ quần áo thể thao vốn sạch sẽ tinh tươm, thỉnh thoảng phát ra tiếng rít bén nhọn từ những cái miệng nhỏ ghê tởm, chẳng khác gì mấy con quái vật trong phim kinh dị. 

Lâm Ngôn không biểu cảm bước vào nhà thi đấu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường. 

Chỉ còn mười ba phút nữa là vào tiết. 

... 

"Két ——"


Cánh cửa phòng thay đồ bị đẩy hé ra một khe nhỏ. 

Một bóng người khéo léo luồn lách chui vào, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt như mèo đêm. 

Người đó trang bị kín mít: đeo găng tay, khẩu trang, tay cầm theo một túi nhựa đen, ánh mắt lóe lên vẻ quyết liệt như thể sắp ra trận. 

"Đã xác nhận rồi, đám sâu đó không cắn người, không có độc, chỉ bốc mùi hôi thối thôi. Vì không khí trong tủ bị bịt kín nên đã có hơn chục con chết ngạt rồi." 

Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, nghiêm chỉnh báo cáo với Lâm Ngôn — người đang không ngừng rủa thầm trong lòng. 

"Đám kia bày ra trò này chính là để ngăn không cho Kỷ Vọng tham gia tiết thể dục." 

"Ai làm?" Lâm Ngôn lập tức cảnh giác hỏi. 

Hệ thống đáp: 

"Xin lỗi, phần này ký chủ phải tự mình điều tra. Từ khi Thiên đạo suy yếu, vận khí của nam chính bị cướp đoạt, cơ quan Quản lý thế giới nhanh chóng mất quyền kiểm soát các tiểu thế giới. Ngoài bản tóm tắt nội dung chính, tất cả những tình tiết khác đều phải do ký chủ tự thân mò mẫm." 

Lâm Ngôn vốn cũng chẳng ôm nhiều hy vọng, nghe vậy thì không hỏi thêm nữa. 

Tủ của Kỷ Vọng nằm sát góc tường, không biết có phải do tâm lý ám ảnh hay không mà Lâm Ngôn lại cảm giác như nghe thấy tiếng "chi chi" rợn người của lũ sâu bọ. 

Cậu rùng mình một cái, lập tức nín thở, nhanh chóng kéo cửa tủ ra. 

Cảnh tượng quen thuộc lặp lại y hệt như trước. 

Đám sâu mềm oặt bò lổm nhổm bám đầy trên vách tủ, trần tủ, trên cả đống quần áo, trông chẳng khác gì một buổi tiệc kinh hoàng diễn ra trong góc tối. 

Lâm Ngôn: "...Ọe." 

Cậu không sợ côn trùng nhưng từng đàn từng đống chen chúc thế này, hình ảnh đó thực sự gây ô nhiễm thị giác nghiêm trọng. 

Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, Lâm Ngôn vẫn phải nhắm mắt lại, hít sâu mấy lần mới ổn định được. 

Mười mấy giây sau, cậu lấy lại tinh thần tiếp tục hành động. 

Kho dụng cụ có rất nhiều loại găng tay, Lâm Ngôn chọn loại làm bằng cao su, đeo hẳn hai lớp rồi thẳng tay gom hết đám sâu đang bò lúc nhúc vứt chung vào một chỗ. 

Tuy động tác thô bạo nhưng cậu thực ra rất cẩn thận lật tìm kỹ từng ngóc ngách. Có chỗ mò mãi không thấy, cậu dứt khoát thọc tay vào quờ quạng, tóm được gì thì ném thẳng vào túi rác. 

Trong lúc làm, Lâm Ngôn bị mùi hôi nồng nặc xộc thẳng lên não, đầu óc choáng váng như muốn ngất, vùng quanh mắt cũng vì kích thích mà đỏ ửng lên. 

Đống quần áo của Kỷ Vọng giờ đã không thể mặc được nữa, Lâm Ngôn dứt khoát gom hết cả đống nhét vào túi rác. 

Xử lý xong tầng trên xong, cậu ngồi xổm xuống dọn tiếp tầng dưới. 

Ở tầng dưới tuy ít côn trùng sống hơn nhưng đầy xác chết, mềm oặt. 

Dù đeo hai lớp găng tay, Lâm Ngôn vẫn có cảm giác ghê rợn như chạm phải thứ gì đó nhớp nháp. 

Cậu cau mày, chẳng buồn liếc nhìn thêm lần nào. 

Hai túi rác được chất đầy, tủ của Kỷ Vọng cũng bị dọn sạch trơn, không còn quần áo hãy giày dép gì nữa. 

Lâm Ngôn tiện tay vớ lấy bình xịt khử trùng trong góc, xịt loạn xạ từ trên xuống dưới. Máy lọc không khí vẫn đang chạy, cố gắng tống hết mùi hôi ra ngoài. 

Cuối cùng tủ cũng đã sạch sẽ. Lâm Ngôn mệt đến mức thẳng lưng không nổi. 

Dưới lớp khẩu trang, mồ hôi rịn ra ướt đẫm hai má; trên cổ từng giọt từng giọt chảy xuống. 

"Hết sạch rồi chứ?" cậu hỏi. 

Hệ thống trả lời: "Đã quét toàn bộ, không còn sót con nào." 

Nghe vậy, tâm trạng Lâm Ngôn cũng chẳng khá lên được chút nào. 

Cậu xách hai túi rác, mí mắt cụp xuống, khẽ thở dài. 

Đầu tiên bị nhốt trong phòng thí nghiệm giờ lại bị ném sâu lên quần áo...Sau này, chắc chắn còn nhiều rắc rối hơn nữa kéo đến. 

Môi trường sống của nam chính này, đúng là thảm không tả nổi. 

"Nếu Kỷ Vọng chịu hợp tác với mình thì tốt biết mấy." Cậu lầm bầm. 

Hệ thống: "?" 

Lâm Ngôn hăng hái:
"Nếu chúng ta liên thủ, một bên đánh chính diện, một bên đánh từ phía sau! Đập chết hết đám khốn nạn kia!" 

Hệ thống: "..." 

Quả nhiên, nhân viên ưu tú đều là những kẻ chẳng bao giờ đi theo lối mòn. 

Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Lâm Ngôn nhìn tủ đồ trống trơn, thật sự không còn cách nào khác. Nếu có thêm mười mấy phút nữa, cậu còn có thể chạy qua phòng giáo vụ mua hai bộ đồng phục thể thao mới cho Kỷ Vọng. 

Nhưng giờ chỉ còn khoảng năm, sáu phút nữa là kết thúc tiết thể dục giữa giờ, căn bản là không kịp. 

Đang vò đầu bứt tai thì bỗng hệ thống nhắc nhở: 

"Beta cũng có phòng thay đồ riêng." 

Lâm Ngôn sững người, trong mắt sáng bừng lên. 

Cậu chẳng phải Beta đó sao? 

Hệ thống chỉ dẫn: 

“Nó nằm ở hành lang bên kia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play